(CHUYỆN ĐƯỢC VIẾT TỪ NHẬT-KÝ)
A20 Nguyễn-Đại-Thuật
Hôm nay thứ bảy, tháng
tư ở Pháp, thời tiết ấm lại. Tôi lấy xe lửa đi Bordeaux thăm người em họ và
đồng thời tìm chút thư giản sau những công việc căng thẳng ở Paris.
Bước lên xe vừa lúc
cửa tàu đóng lại... khởi hành. Ghế ngồi mang số của tôi đã được một bé trai
ngồi sẵn.
Thằng bé thật bướng
bĩnh, mặc dầu người đàn bà đồng hành với nó đã năn nỉ yêu cầu hoàn trả chỗ ngồi
cho tôi, nó vẫn không chịu nghe lời. Thằng bé viện lý do nó sẽ nôn ra khi phải
bị ngồi ghế ngược chiều hướng xe chạy. Người đàn bà có lẽ là mẹ của nó xin lỗi
tôi, đề nghị tôi ngồi vào ghế mang số của nó. Tàu khởi hành vào giờ cao điểm
ngày thứ bảy nên không còn ghế trống nào khác. Để tránh khó xử cho người đàn
bà, tôi chấp nhận ngồi vào ghế của đứa bé. Thằng bé nhìn tôi rồi cười
thắng cuộc. Tôi có dịp quan sát kỹ nó, tóc vàng, mắt xanh, mũi hếch, đúng là
thằng Tây con chính hiệu! Còn người đàn bà đồng hành với nó? Mẹ nó hay là một nữ
nhân viên xã hội có nhiệm vụ tháp tùng trẻ con vị thành niên khi di chuyển một
mình bằng phương tiện công cộng? Bà ta ước chừng không quá bốn mươi tuổi, tóc
đen, mắt đen, khuôn mặt được trang điểm thanh tú. Tôi tự hỏi bà là dân Á Rập,
Trung Quốc, Lào, Thái Lan hay Việt Nam? Rồi cũng tự nói với mình: Ôi! người
nước nào thì có liên quan gì đến mình!