A20 Lê Phi Ô
Có tiếng động nơi bực thềm, tôi xoay người nhìn ra cửa và… bỗng
nhiên tim đập mạnh làm tôi choáng váng giây lát, miệng khẽ gọi:
- Phượng.... Phượng
!
Cô gái dạ nhỏ một tiếng và hỏi lại:
- Chú… à anh… anh gọi
em hả ?
Tôi ngơ ngác:
- Không…ờ…không...
Cô gái hơi tròn mắt rồi xoay người để tránh cặp mắt tôi đang
ngơ ngác như kẻ mất hồn. Tôi nhìn sửng em như bị thôi miên, những hình ảnh của
một thời quá khứ xa xăm hiện về trước mặt thật rỏ và cũng thật gần.
Tôi ước chừng tuổi em chưa tới 30, Phượng của tôi bây cũng
đã hơn 60 nên không thể nào là em được. Nhưng sao giống quá, khuôn mặt, vóc
dáng bên ngoài và cả miệng cười tôi không thể nào biết đích thực ai là em và ai
là… Phượng của tôi.
*****