Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Đức Nghiêm. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Vũ Đức Nghiêm. Hiển thị tất cả bài đăng

22/1/11

Đôi Giày Dũng Sĩ




*Xin cám ơn anh Vũ Đức Nghiêm và anh Nhan Hữu Hậu đã nhắc nhớ và cung cấp bài hát kỷ niệm này. 



Biệt Cánh Chim Trời







BIỆT CÁNH CHIM TRỜI

Súc đất lâu nay chán lắm rồi,
Sẻng cùn anh thử súc đầu chơi,
Nón cối tung bay người ngã gục,
Bẩy cánh chim trời lướt gió khơi.

Cá chép hóa long bay mất rồi,
Giận cá cũng đành chém thớt thôi,
Chó trận mũ vàng vây tứ phía,
Sát khí đằng đằng lục khắp nơi.

Thôi Các anh đi, đi bình an,
Không ruợu tiễn đưa, chẳng lệ tràn,
Chỉ có tiếng cười thay tiếng pháo,
Chúc anh vượt khỏi mọi gian nan.

Trả các anh về vơí nuí sông,
Núi thẳm rừng xanh mây chập chùng,
Đây những con đường hành quân cũ,
Chốn ấy ngày xưa ta vẫy vùng.

Anh đã ra đi, đi thật rồi,
Con đuờng anh chọn đẹp thì thôi,
Nếu mãi căm hờn trong cũi sắt,
Thà chết phơi thây giữa đất trời.

Gió thổi từng cơn, gió ù ù,
Xuân Phước bây giờ đã cuôí thu,
Ô hay, bỗng thấy lòng sao xuyến,
Có phải vì mưa, mưa mịt mù

Thanh Huyền


21/1/11

Tù Oán


Mười mấy năm hao gầy ngóng trông
Mưa khuya trăn trở gió mênh mông.
Suy tư dằn vặt nhầu chăn gối
Hoài bão tan tành thẹn núi sông.
Tủi với tiền nhân ca chính khí,
Ngượng cùng hậu thế luận anh hùng.
Tuổi tri thiên mệnh, hờn vong quốc.
Oán Cộng thù không đạp đất chung.



Đêm Tù

Khuya sâu thăm thẳm tối như mồ,
Trằn trọc trên sàn nứa mấp mô.
Phổi yếu đêm nằm ho sụ sụ,
Thận suy sớm dậy đái tồ tồ.
Muốn no thì uống thêm gô nước,
Bụng đói thèm ăn một bắp ngô.
Thao thức đêm dài mong đợi sáng,
Có vì sao lạnh chiếu bên hồ.

                   Vũ  Đức Nghiêm


Chuyện Người Vợ Tù Cải Tạo


Người viết: Dương Thị Năng
(phu nhân của A20 Vũ Đức Nghiêm)

Tháng 4-1975, ngày giặc Cộng vào cưỡng chiếm miền Nam, ngày oan khiên nghiệt ngã nhất trong lịch sử Việt nam hiên đại. Chồng tôi, một sĩ quan cấp Tá, Quân lực Việt nam Cộng hoà, cũng bị đi tù, và kể từ 15 tháng 6 1975, gia đình chúng tôi bị tan tác, chia lìa, một mình tôi phải chịu trách nhiệm nặng nề nuôi dạy bẩy đứa con, đứa lớn nhất, 19 tuổi và nhỏ nhất mới lên 8.

Ngày chồng tôi đi tù, anh đang ở Sài gòn, gia đình ở Đà lạt nhận tin anh sẽ đi trình diện ngày 15 tháng 6 và nhắn tôi về Sàigòn, nhưng thư đi chậm, tôi về tới nơi thi đã quá muộn, anh đã đi trước một ngày.


Trời Hương Phấn Cũ


Khi giông tố loạn cuồng thung lũng nhỏ,
Giữa đêm sâu.bừng nở đoá hoa thần.
Ta bàng hoàng rung động cả châu thân
Như cánh bướm phân vân muà hợp tấu.

Từng đêm vắng, ta gọi người yêu dấu
Lời dịu êm như gió nhẹ thì thầm,
Cả ngàn lần, ta gọi khẽ, bâng khuâng
Nghe dĩ vãng lâng lâng niềm thương nhớ:
Ơi Ly Cơ! ơi Tình Yêu Lầm Lỡ!
Đêm mê cuồng bỡ ngỡ gọi tên em
Mây bay cao, ngờ xiêm áo vương thềm,
Nhìn sao nhớ mắt em ngời lóng lánh.
ƠI Ly Cơ! ơi Thiên Thần Gẫy Cánh!
Khát vọng ngàn xưa sống dậy chập chờn
Sâu vô cùng trong tiềm thức cô đơn.
Son phấn cũ ngát thơm hương ngự uyển.
Thưở em về, cả núi đồi rung chuyển
Sao trời đêm ngời sáng ngọc lưu ly
Dạ lai hương ngào ngạt lối ta đi
Dìu em bước dưới khung trời sương khói
Vào Mê Cung .. ..Nhạc tiêu thiều nhẹ trổi,
Đêm huyền hồ ảo giác lạnh xương da.
Đón em. về, sông nước gợn âm ba,
Ôi giây phút trao nhau tình bỡ ngỡ,
Dung quang em, sao cực kỳ rang rỡ,
Ta nghiêng mình cúi xuống nụ hôn thơm
Ngan ngát hương lan, rời rụng linh hồn
Trôi lãng đãng ngàn trùng khơi viễn xứ.
Ta đưa em vào thiên thu tình sử,
Rồi nghẹn ngào thương nhớ bóng giai nhân.
Hờn chia phôi chất ngất đến lạc thần,
Đau choáng váng đáy mộ phần tâm thức
Hương phấn cũ khơi sâu niềm ray rứt,
Ta gục đầu lệ ướt đẫm xiêm y.
Ảnh hình xưa đài các đến kiêu kỳ
Chợt thoáng hiện rỡ ràng trong tiếc nuối:

Khoé hạnh đong đưa, mây trời chết đuối,
(Mây soi mình trong dòng suối long lanh).
Ngón tay thon mềm, tháp bút mong manh,
Từng mơn trớn dỗ dành ta hờn giận.
Tóc buông lơi, cho liễu dài ngơ ngẩn
Gót chân son tha thướt gấm hài thêu
Trong Mê Cung bừng rực dáng tiên kiều
Làm lịm tắt cả nắng chiều chang chói.
Ta si dại ngước nhìn em, bối rối,
Tự đáy hồn buốt nhói dậy chiêm bao.
Linh hồn ta vụt chắp cánh bay cao
Bay lên cõi trăng sao, miền quên lãng..
Nhớ thương rồi, ta mơ về dĩ vãng:
Lối cỏ mòn vương ánh nắng hoàng hôn,
Vườn đào nghiêng nghiêng lũng thấp cô thôn
Nghe ríu rít tiếng chim non rộn rã.

Trời vần vũ, tình gọi tình vật vã,
Ta bàng hoàng từ giã mộng Liêu Trai
Mà khôn nguôi thương nhớ gái Dao đài.
Rèm chao động, mái hiên ngoài thoáng hiện.
Thắp nén hương lòng rưng rưng ước nguyện
Đợi em về, xao xuyến gót kiêu sa.
Phấn trầm vương lưu luyến bước ngọc ngà.
Toàn thân ta vỡ oà như tê dại.
Thoảng trong gió, mùi hoắc hương thần thoại,
Gió lay màn, mê mải ngắm dung nhan.
Phải em từ Quần Ngọc xuống trần gian?
Rồi vào hư vô, biến tan bằn bặt?

Như dòng thác bạc thủy ngân trong vắt
Đổ xuống tràn vào Vô Thức lãng quên.
Ta say sưa, ôm ghì chặt Ưu Phiền,
Ròi kiêu hãnh phá lên cười ngạo nghễ.
Ném cả bình sinh vào lòng Hưng Phế,
Ngẩng mặt nhìn đời, thách đố Thương Đau .
Xa em rồi, tình ta biết về đâu?
Thương em nghẹn lời, nước mắt chìm sâu!

Vũ Đức Nghiêm
Trại Tù Long Giao, Tháng 11-75




20/1/11

Phỏng vấn Vũ Đức Nghiêm


 Vũ Đức Nghiêm

Hương Kiều Loan thực hiện

Trong một khu vườn trăm hoa đua nở, thông thường những bông hoa sặc sỡ, hương thơm ngào ngạt hoặc có một kích thước dễ được nhìn thấy, thường được tự phô bầy ngay trước mắt khiến mọi người có thể nhận thức được ngay khi mới bước vào vườn hoa. Còn có những loài hoa với hương thơm nhẹ diụ quyến rũ và với những mầu sắc hài hoà thanh nhã, tuy đã hiện hữu cùng với những loài hoa khác, nhưng loài hoa hiếm quí này không dễ gì mà thấy chúng dễ dàng được?.

Xuân Hành


A20 Vũ Đức Nghiêm

Viết tặng anh Hà Thượng Nhân

Mây trắng lững lờ trên tầng cao
Đàn chim én lượn bay lao chao
Lòng ta chơi vơi xao xuyến quá
Ô hay, mùa xuân đến rồi sao?

Đã qua rồi, sáu năm tù ngục
Những ngày lưu xứ sống lao đao
Hắt hiu chốn rừng sâu, núi thẳm
Nhớ nhà thương nước tim nghẹn ngào
Núi rừng Hoàng Liên Sơn, Yên Bái
Có bao giờ lòng nguôi khổ đau!

Cảm Đề



Đã mấy trăng hao gầy ngóng trông,
Mưa khuya trăn trở, sương mênh mông.
Suy tư dằn vặt, nhầu chăn gối,
Sự nghiệp tan tành, thẹn núi sông.
Tủi với tiền nhân ca chính khí,
Ngượng cùng hậu thế luận anh hùng
Tuổi tri thiên mệnh tàn cơ nghiệp,
Lại bắt đầu đi từ số không.

Vũ Đức Nghiêm
Trại Tù Long Giao, tháng 9-1975


(Nguồn: http://thovuducnghiem.blogspot.com)



Thơ Viết Trong Tù - Tự Trào

 

Tuổi trời cho ta năm mươi mốt,
Đau đớn thay, 5 năm bị nhốt,
Sáng sáng đẩy xe, dăm chục xe,
Chiều chiều ngô hột, vài trăm hột.
Thi đua lao động chẳng cần hay.
Học tập tăng gia không mấy tốt.
Thơ thẩn lăng nhăng, ngày lại ngày.
Lòng son sắt trước sau như một.

Ta sinh ra, biếng lười ngu dốt,
Hút thuốc lơ mơ ngồi dựa cột.
Mặc kẻ lên voi ưa nói ngông.
Thương mình xuống chó không thưa thốt.
Gặp thời, ừ nhỉ chúng khôn ngoan,
Lỡ vận, đành thôi ta dại dột.
Say cuộc cờ, nghĩ mình pháo xe,
 

Than ôi, ta chỉ là con chốt!
Chốt đã qua sông, bèn thí chốt.
Ba năm kiếm củi, một giờ đốt.
Thảm thương thay, chiến sĩ mang cùm.
Ngao ngán nhẽ, cáo cầy đội lốt.
Sông cạn khát khao vài trận mưa
Núi cao rung chuyển từng cơn sốt
Mơ ngày phục quốc cứu quê hương,
Thù giặc cộng minh tâm khắc cốt.


Vũ Đức Nghiêm
Trại Tù Nghệ Tĩnh 6 (NT6), 1980


(Nguồn: http://thovuducnghiem.blogspot.com)
 


Khóc Thục Vũ




Hoài niệm Vũ Văn Sâm (Thục Vũ)
chết trong trại tù Sơn La, ngày 16-11-1976





                               Chân dung Thục Vũ

Anh Ở Đây_Thục Vũ_ Đoàn Chính



Chiều Nghệ Tĩnh, trời mây ảm đạm
Nghe hung tin xúc cảm, bồi hồi
Thương thay, Thục Vũ lìa đời
Hồn linh thiêng có ngậm cười thiên thu ?
Xót tình bạn giao du từ nhỏ
Thương người về, lệ rỏ, lòng đau
Sâm ơi, ngày ấy xa nhau *
Dặm dài xuôi ngược, con tầu chia xa
Đường đôi ngả, Sơn La, Yên Bái
Đâu có ngờ, mãi mãi biệt ly
Xót thay sống gửi, thác về
Trăng soi lạnh đất, sương che kín trời
Trong tâm thức rụng rời, xao động
Đê mê cuồng gió lộng chơi vơi
Từ đây thôi nhé, Sâm ơi !
Đành thôi vĩnh viễn xa người bạn xưa

........................................... 

Người về cõi hư vô bằn bặt
Tiếng búa đinh gõ nắp quan tài
Nợ non sông, trả hình hài
Bụi trần rũ sạch, mây trời lãng du
Thương nghệ sĩ, mưa thu lã chã 
Khóc chinh nhân, nắng hạ bùi ngùi
Hồi chuông chiêu niệm buông lơi
Trầm hương mờ ảo, ngút trời khói bay
Xa tiền kiếp, đọa đầy cay đắng
Cát bụi bay, lãng đãng về nguồn
Hai hàng bạch lạp chập chờn 
Nửa khuya gió thoảng, anh hồn lung linh
Ôi ! Một kiếp phù sinh lận đận
Chết tha hương, thân phận bọt bèo
Chênh vênh giấc ngủ lưng đồi 
Một vùng huyệt lạnh, trăng soi lạnh lùng ...
Ta thương bạn nửa đời gục ngã
Bao giấc mơ dang dở chưa thành
Sâm ơi, sự nghiệp, công danh
Tình yêu, hoài bão, tan tành khói sương
Từ đây nhé, âm dương biền biệt
Nẻo hương quan, mờ mịt ngàn khơi
Đèo Ban yên giấc đời đời
Mồ hoang lạnh lẽo, ai người khói hương
Hồn phảng phất cầu sương quán gió
Phách vật vờ ngọn cỏ bờ lau
Nỗi niềm tưởng đến mai sau
Chặng đường biệt xứ, khổ đau còn dài
Ta ở lại thương người đi trước
Thắp nén hương lòng, nước mắt rơi
Sâm ơi, khóc bạn lìa đời
Rồi đây nằm xuống, ai người khóc ta? 

Vũ Đức Nghiêm
(Trại Tù Nghệ Tĩnh 6,
Tháng 10-1978)




(* Sâm: Nguyễn Văn Sâm, tên thật của Thục Vũ)