Tặng mười tám người tù chung thân tại
Xuân Phước.
Gửi bà Trần thị Sự chợ Tam Quan, Bình Định
Truyện ngắn của Nguyễn Liệu
Khi đoàn tù hai mươi người từ Kim Sơn
đưa vào Phú yên trại Xuân Phước riêng mình tôi bị đưa vào nhà nhốt riêng cùng
mười tám người tù có án nặng. “Trâu già không sợ dao phay” nên tôi dửng dưng từ
giã anh em, trong khi đó anh em có vẻ lo cho tôi. Vào phòng đặc biệt này, được
cái là khỏi đi lao động, tức khỏi bị hạch sách của người dẫn toán tù đi làm
việc. Khi bị cấm cố thì mong được đi lao động, nhưng lao động riết rồi lại muốn
vào cấm cố cho khỏe tấm thân tù tội. Nhưng thực ra không phải là cấm cố mà chỉ
ở riêng trong một khu vườn nhà chung quanh thành cao, cổng đóng kín, không thấy
cái xã hội tù bên ngoài. Nói theo cách lập dị kiểu cách “đó là một nhà tù trong
nhà tù”. Trong khu đó có cái giếng, tha hồ tắm giặt, nhưng người tù cấm cố ít
khi tắm và cũng không có cái gì để giặt. Mười tám người này gần như đồng một
tội là tội giết người trong đó có hai người thọ án tử, nhưng sau được giảm
thành án chung thân.
Không ai chú ý đến tôi, khác với những
phòng giam khác khi có “lính mới” vào thì bu lại hỏi đủ thứ chuyện như đám ký
giả bao vây một nhân vật quan trọng để phỏng vấn. Người lính gác tù dẫn tôi vào
chỉ chỗ tôi nằm. Thấy lính vào những người tù đặc biệt này không chào hỏi,
không tỏ vẻ sợ như các phòng giam thường thường tôi đã trải qua lâu nay. Gần
như lạnh lùng, vô cảm, không ai nói chuyện với ai. Trong phòng vài cặp đang
đánh cờ tướng, một vài người ngồi xem nhưng cũng như các bức tượng được đặt
sẵn. Im lặng, rất im lặng. Một vài người nằm tại chỗ nhìn trần nhà, một số ngồi
ngoài hè nhà nhìn trời, một vài người đi chầm chậm như đếm bước trong sân.