A20 Phạm Đức Nhì
Lúc mới đến Trại Trừng
Giới A20 tôi với anh Tăng Ngọc Hiếu
tuy khác đội nhưng cùng ở nhà 3. Cả hai đều ở tầng trên; tôi nằm cách anh 5, 6
người; tuy gần…mà xa. Cả tháng chỉ nhìn nhau chứ không ai nói với ai câu nào.
Sau khi điểm danh đóng cửa phòng anh Hiếu ngồi ra mép ngoài tầng trên, chân xếp
bằng, mắt đeo kính cận, thả hồn về một cõi xa xăm. Mặt anh lúc nào cũng nghiêm
và buồn, lại thêm đôi kính cận dầy cộm nên trông khó đăm đăm. Tôi có cảm tưởng
như anh đang bị bệnh táo bón kinh niên. (Sau này mới biết hoàn cảnh gia đình
anh thật đáng…lo đến táo bón. Năm 1975 lúc anh đi tù gia cảnh một vợ 6 đứa con,
3 trai, 3 gái; đứa con gái lớn nhất sinh năm 1968, mới 7 tuổi, đứa nhỏ nhất mới
tượng hình còn nằm trong bụng mẹ, mãi đầu năm 1976 mới chào đời)