Đọc Thủy Hử Khoái những anh hùng Lương Sơn Bạc Cung kiếm nát nhầu Người kẻ chợ lêu bêu Gã lớn lên Giữa phố đời bát nháo Giữa hận thù đốt cháy tuổi trai tân Một đời gã Ai chân tình ai tri kỷ Lắm mồm đen bạc Chữ nghĩa đa đoan Đốt rẫy khai hoang Lau sậy khói mù ngút bãi Gã chim trời lượn bậy Kiếm tai ương lên trang chữ nhập nhòe Một ngày lửa cháy tiêu tháp bút Gã thấy tim người nhúm cỏ hoang Trong chính trị thiếu gì tay lừa đảo Yêu quê hương lòe lọet trăng hoa Có nhiều đêm gã say mèm cuộc rượu Nhìn mặt nhau rách nát mà buồn Thanh kiếm cùn gãy mẹ cán chuôi Nếu mai kia làm tên lái kiếm Xoay nhẹ đường gươm tặng bọn bất nhân
Tưởng niệm 30 năm
các Anh Hùng của A20
thoát trại bị thảm sát.
(13/11/1980)
Cuộc thảm sát thầm lặng
Tưởng niệm:
cố Đ/u Đặng Lý Thông -trường SNQĐ
- Tr/u Nguyễn Duy Đức-BĐQ
- Tr/u Nguyễn Ngọc Bửu-TQLC
- Tr/u Trần Lưu Uý-phi công F.5
- Tr/u Nguyễn Hồng Quân-nhà báo QĐ
- Tr/u Nguyễn Văn Minh-TQLC
Gửi đến Lê Thái Chân (kẻ sống sót)
năm ấy nơi núi rừng Xuân Phước
nơi mật khu Kỳ Lộ cuộc chiến tàn
se lạnh mùa đông
khí rừng ẩm ướt
đoàn tù phong phanh áo rách xác xơ
cuốc đất trồng khoai
lao động khổ sai
đi chân đất chốn gai rừng đá sỏi
trong lao nhục chẳng hề khuất phục
vẫn hiên ngang thách thức bọn cai tù
Trưa ghé Sa Huỳnh còn nghe biển hát cát rất mịn màng sao bước chân đau Trường Sơn mùa tan cơn nóng hạ Lào khum tay mồi thuốc nhớ người xa xứ Thuở chiến chinh người từng qua chỗ đó nóng của cát vàng, nóng của rượu cay áo mặn mồ hôi, phủi nợ một ngày Sa Huỳnh đợi có lần người quay lại Một chút gió phất phơ vài ngọn cỏ tiếc bước ai qua, Sa Huỳnh buồn hiu trên đá xanh còn lại lớp rong rêu trời tháng chín mây đùn quanh đèo ải Một ngụm rượu xanh thêm màu nước biển thêm một ly nhớ người đến rồi đi nắng miền Trung còn đó dấu biên thùy của vàng đá ngày xanh vừa mới chết Trưa ghé Sa Huỳnh đứng trông biển lặng đìu hiu như thân thế một người quen lớp chiến y khuất trong núi cũ mèm buồn như gió thổi về từ phía biển
Biên cương hành
chí ngươi hồ thỉ
ngôn ngữ trong Thơ di lụy một đời
ngươi về một cõi nhà tan nát
tâm tư ưu uất tháng năm trôi
ngồi đây mời bạn chung rượu đắng
kẻ sĩ Biên cương giày cỏ qua sông
đã bao năm một ngày thoáng gặp
gió phi trường Bình Định cát bay bay
vội vàng tay vẫy không hẹn lại
thuở ấy bụi đường lấm tai ương
tôi theo trận mạc về An Phú
thời Xuân Thu
sớm biển chiều rừng
bước đi lửa tình như muốn cạn
nhìn lại bóng mình rách rưới tang thương
Bạn tôi chí lớn như gươm bén
chảy máu đời Thơ buổi chợ tàn
ai hiểu cho ngươi đời thất chí
chén rượu này đối ẩm cùng ai
đêm xưa gác trọ vài ba đứa
vui một phùa sảng khoái tan hàng
nay hong bếp cũ lò than lạnh
nhìn đăm đăm vách lá chơ vơ
chỉ thấy tháng ngày trôi lớp lớp
thấy đời mình quạnh quẽ vào ra
thấy bóng mình đen
đêm không sao mọc
nhớ bạn đêm về đau như cắt
vết thương xưa dao nhọn cứa vào tim
ta qua cầu nhìn lại sông khập khiểng
máu theo sông chảy nhịp luân hồi
đêm nay ngâm lại giòng Biên trấn
ngôn ngữ trong Thơ mọc ở Phương Đông
Thơ tràn trên những đồng hoang hóa
hoa Quỳ cô đơn nở giữa núi ngàn
mây thành kìn kịt từ đất khổ
vó ngựa Biên cương bốc bụi mù
cung đàn xưa ai người tri kỷ
trên chiếu bạc đời
nỗi đắng cay
buồn bã đêm xuân đành rơi bút bạc
giông bão đời xoay
tâm muốn sụm
trang Thơ khép vội
khúc oan tình
hình như gió thổi qua liếp cửa
vi vu nghe tiếng gọi trùng khơi
gọi ai nơi tận cùng sơn thủy
ai người khách lạ gió muôn phương
ta về bạn hỏi từ đâu lại
thấy khói tàn tro phủ tượng đài
thấy rơi giọt lệ sôi trên bếp
dấu giày thô đời ở trọ quê nhà
Nắng quái chiều giông vàng bãi sậy lá qua sông tàn uá trôi lênh đênh tôi theo gío chướng đời xuôi ngược đất cũ bạc màu Em bỏ quê đi tôi nghe sóng vỗ buồn như sóng lặng lẽ một dòng tận biển khơi đêm trên biển đêm đen mù biển chết chìm nổi một đời thời hổn mang tiếng ai hát vang vang vọng về Lương Quán thuyền qua Đại Lược ngược Kim Long ký ức rối mòng cờ tàn sóng giạt mơ thuyền bến cũ ngóng đời xa chiều qua đây nghe tháng ngày tơi tả ngồi bên sông nghe nước chảy về đâu trong tận cùng nghe rã rời hạnh phúc tôi còn gì cánh chim biển mù tăm bên rừng dừa chiều Sa Huỳnh năm ấy bóng Em dài ướt đẫm bóng dừa nghiêng
Hãy nghe âm thanh của một cánh A 20 trong những xót xa vô cùng tận của một đời người, và quá khứ như những tiếng ru trong nỗi nhớ từng ngày. Cánh chim A 20 một thời oanh liệt.Cái Trọng Ty.........., đó chính là Cái Trọng Ty
về lại Mang Yang
đây Mang Yang chuyến xe chiều lạc lõng mình tôi qua ngơ ngác giữa lưng đèo Ai réo gọi mơ hồ rừng im lắng trông núi ngả màu nắng quái dài lê về An Khê gío gào trong rừng lá nghe âm âm rờn rợn tháng năm xa chén rượu này đêm xưa mày uống cạn khúc hồ trường ngâm một đêm mưa cây cổ thụ xác mày không bia tạc đất oan trầm đất lắm tai ương đời trơ ám trời cong chiều tối xám trời chao nghiêng dài qúa bóng tôi nghiêng tim chợt nhói gió gào cơn lốc xoáy trời âm u đồng vọng cuối rừng thu nghe vó ngựa Phương Nam về Tây Bắc trống ngủ liên dồn nhịp tiếng quân xa tôi bước chậm vòng quanh đồi cỏ dại những cây gìa dấu đạn nắng mưa phai giày lính rách bươm giòng đời cơ cực tôi ngồi đây khóc bạn bóng lưng đồi bóng xa khuất những đêm dài phố núi dấu giày xưa in biếc những mùa hoa màu kỷ niệm những sắc buồn đá tảng mưa cầu vồng tựa núi đứng bơ vơ