A20
Tống Phước Hiền
Kính
thưa quý bạn đọc,
Những
ngày hôm nay, 37 năm về trước, quê hương chúng ta đang đứng trên bờ vực nguy
khốn. Bây giờ nhìn lại, chúng ta không khỏi ngậm ngùi thân phận quê hương, gia
đình và chính chúng ta. Buồn đau thật nhiều, trách bạn và cũng trách chính
mình!
Đây
là thời gian, chúng ta nhìn về quá khứ , nhìn về quê hương trầm thống. Chúng ta
cần bình tĩnh nhận định lại để tìm phương kế giải cứu quê hương.
Đã
quá đủ cho những giòng lệ rơi vì tang tóc, nghiệt ngã, đoạn trường vì non sông
trong tay tay nội thù cộng sản Việt Nam.
Quê
hương đang cần chúng ta hành động!
Để tạo thêm ý sức mạnh cho ý chí hành động, để những ai chưa từng biết sự dã man tàn ác cộng sản, nhất là để những thế hệ sau hiểu được lý do tại sao chúng ta phải chống cộng? Đừng bao giờ được phép quên rằng, cộng sản miệng thì kêu gọi hòa hợp hòa giải, lúc nào cũng nhân danh “tình dân tộc nghĩa đồng bào”, nhưng thực tâm của cộng sản Việt Nam là phải phân tán tiêu diệt sức sống dân tộc, phá hủy đạo lý, nghiền nát nhân cách. Biến con người thành sản phẩm, thành hàng hóa vô tri, thành loại người máy chỉ biết tuân phục vì nhân cách không còn.
Con
người trong xã hội cộng sản chỉ là loại động vật người đã bị thuần hóa. Tại sao
cộng sản lại hủy diệt sức sống và tiềm năng dân tộc? Ai ra lịnh cho cộng sản
thi hành bạo lực tàn khốc mà tội phạm ngút ngàn nhuộm xám bầu trời? Xin
thưa, cộng sản Việt Nam là công cụ của cộng sản Tàu. Đang thi hành
chính sách “dùng người Việt giết người Việt” của cộng sản Tàu. Điều đã quá hẳn
nhiên, chẳng cần chứng minh, toàn dân Việt đã hiểu đã biết và cũng phải phẫn
uất hờn căm.
Đây
là một trong những tang chứng, làm gia tăng nỗi căm hờn, chúng tôi những nhân
chứng và cũng là nạn nhân trong chế độ lao tù cộng sản sau ngày quê hương bị
rơi vào bàn tay máu cộng sản Việt nam.
Kính
thưa bạn đọc, là những chiến sĩ VNCH. Chúng tôi chiến đấu đến khi lịch sử bắt
buộc phải sang trang bởi quyền lợi siêu cường, bởi những nhân vật lãnh đạo bất
xứng đã đào ngũ khi chiến trường còn mịt mù khói súng. Bạn bè chúng tôi có
người hiên ngang ngã xuống, có người thấy cần phải sống để một mai quê hương
còn cần những tay súng. Mỗi người tự liệu cho mình một hướng đi thích hợp nhất
với khả năng, hoàn cảnh và ý chí. Và rồi, chúng tôi gặp nhau tại các trại tù
cộng sản.
Trong
lãnh thổ Việt nam thời cộng sản thống trị, đi đâu cũng thấy nhà tù, trường học,
bệnh viện, đình miếu, tất cả phải thành nhà tù. Vẫn chưa đủ, cộng sản biến cả
hý viện, khách sạn thành nhà tù. Tù vẫn còn nhiều tù, cộng sản lập thêm những
nhà tù trong rừng sâu, nơi hoang sơ chưa từng có bóng người.
Những
chiến binh chúng tôi, một thời trên chiến địa, giáp chiến tử sinh với kẻ thù
trên nhiều mặt trận từ trận địa chiến, đến du kích, truy lùng săn đuổi đến tình
báo cài cấy chân rết vào những tổ chức quần chúng, của kẻ địch, hay bất cứ từ
đâu, miễn là phải tìm cho bằng được kẻ thù cộng sản để mang an bình cho đồng
bào, cho xứ sở. Khi sa cơ rơi vào tay giặc, chúng tôi lại tiếp tục cuộc chiến
đấu. Cuộc chiến đấu nầy không phải là giành dân lấn đất, mà cuộc chiến bảo toàn
nhân cách. Dù kẻ thù dùng mưôn trùng gian manh quỷ quyệt để triệt hạ nhân cách
người chiến sĩ Quốc Gia, chúng vẫn không khuất phục được người tù chúng tôi.
Hôm
nay, đứng trước đồng bào, đồng đội và lịch sử, chúng tôi ngẩng cao đầu nhìn về
quá khứ về những thế hệ tiền nhân và cha anh, chúng tôi đã làm kẻ
thù biết thế nào là phẩm chất của người chiến sĩ Quốc Gia với lý tưởng Tổ Quốc
- Danh Dự - Trách Nhiệm. Nhìn về thế hệ tương lai, chúng tôi không hổ thẹn để
bước vào những trang bi tráng và oai hùng của lịch sử.
Kính
thưa quý bạn đọc,
Cộng
sản quá bạo ngược, ai đã từng bị cộng sản đọa đày đều có thể viết lại những
trang sử bi thương ấy. Riêng với cá nhân chúng tôi, một trong hàng triệu tù
nhân cộng sản. Chúng tôi bị lưu đày thống hận qua nhiều trại giam. Nhưng trại
giam mà chúng tôi muốn trình bày trong mùa Quốc Hận nầy là trại giam A20.
Mục
đích của những bài viết nầy không nhằm gây thêm máu lệ, không có ý định trả thù
phục hận, vì máu người Việt nam chúng ta đã đổ xuống quá nhiều. Tang tóc, thê
lương và thù hận sẽ làm yếu đi năng lực giữ nước. Chúng tôi là khẳng quyết rằng
Cộng sản là tập đoàn không có tính người, không thể hòa giải với họ. Muốn có
một Việt Nam cường thịnh, và nhân bản thì trước tiên phải loại trừ cộng sản ra
khỏi giòng sống lịch sử.
Mục
đích của chúng tôi cũng muốn nói với những kẻ đang còn phục vụ trong chế độ
cộng sản hãy phải hiểu rằng nhân loại nói chung và người Việt nói riêng đang
căm thù họ. Những người nầy chỉ có một lối thoát duy nhất là sử dụng bất cứ
phương tiện nào có được, quay mũi súng, dồn sức lực cùng với toàn dân đánh xập
chế độ cộng sản. Đừng nghe theo những tên đầu lĩnh cộng sản dụ dỗ rằng “còn
đảng, còn ta”. Không phải như thế mà còn đảng là ta mất nước, mà ta mất nước
nghĩa là ta là tên nô lệ.
Kính
thưa bạn đọc,
Trại
giam A20 đã được nhà văn Nguyễn Chí Thiệp
viết thành tác phẩm có tên: “Thiên hồi ký Trại Kiên Giam”, quý vị
cũng có thể đã nghe đâu đó, nhưng có lẽ quý vị cần phải hiểu thêm những gì
về trại giam A20.
Trại
Giam 20 còn được gọi là Trại Kiên Giam, là Trại Trừng Giới. Trại A20 dựng trong
mật khu Kỳ Lộ, có người gọi là thung lũng tử thần Kỳ Lộ.
Chúng
tôi có hỏi anh Vũ Ánh tức nhà
báo Vũ Ánh cũng là người bạn tù chung trại A20. Trong tù anh Vũ Ánh là người
anh, chúng tôi gọi anh là Alpha Vũ Ánh. Anh là người dám đem sinh mạng để đánh
đổi cho mục tiêu cao đẹp là phải đánh đổi cho bằng được những láo lừa, phỉnh
gạt, đó là việc anh xuất bản tập san “Hợp Đoàn” trong nhà tù. Anh Vũ Ánh cho
biết mã số A20 như sau:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét