6/6/13

Biệt thự thời thượng cổ - phần 1



* Những cái cùm

Viết trên mồ ma A20 Trịnh Đình Lâm

Gió thổi qua khe hở biệt giam, tiếng rít khô khan, rờn rợn trong buổi chiều tàn, có lẽ sẽ mưa, mưa đi chứ, cái nóng làm cháy khô cây thép 18 ly gai góc đang cứa sâu trên cổ chân làm Trịnh Đình Lâm khó chịu, cặp kính gọng đồi mồi chảy xệ trên khuôn mặt hốc hác của gã nhà giáo tuổi 40 mà thời gian tù tội đã bước qua năm thứ tám.

Lâm ngó quanh cái phòng biệt giam thổ tả này, một cái bệ nằm cao 60 phân,  đầu góc lối ra vô vừa đủ hai gang tay là trụ bê tông xuyên ngang bằng cây thép khốn nạn sần sùi treo trên đó cổ chân Lâm nằm giữa cái cùm chữ U, lớp da bám quanh đầy mủ máu, cây thép đang dần dần ăn sâu vào thịt, Lâm khó khăn lắm mới nhúc nhích cho đỡ mỏi chân, cây thép treo quá cao làm tê cứng, đau xé khi cử động, Lâm đã dùng hết những thứ có thể được, để kê lên cho gót chân không chạm mặt sàn.



Có tiếng gõ nhẹ ở vách tường, bên kia là Vũ Hùng Cương, gã luật sư tập sự, nhỏ con, ốm tong teo mang cái tên cúng cơm “Cương còm” mà các bạn tù đặt cho hắn theo đúng cái chân dung không cần mô tả. Âm thanh ngưng ở tiếng gõ thứ ba, vậy là ám hiệu giờ tụi cai ngục đang chuẩn bị lắc cùm điểm danh. Lâm biết Cương nằm bên ngoài nên có thể quan sát cánh cổng ngăn khu biệt giam với khu tập thể và hắn sẽ nhìn từ khe hở của thanh sắt xuyên ngang tường bằng những cái lỗ tròn vo đã tính toán trước ngay khi xây bức tường với cái ổ khoá to đùng nằm ngoài vách của cái biệt giam nơi hắn đang thọ nạn từ mấy tháng trước.

Lắc cùm, tụi cai không cần mở cửa biệt giam, chỉ cầm lắc mạnh cái ổ khoá, kéo ra một chút thôi là cái phản ứng từ cơn đau chết người của tên tù sẽ vọng ra. Hắn yên chí tên tù vẫn còn nguyên đó, cái nhiệm vụ của tên giám ngục chỉ có thế khi đến giờ điểm danh buổi tối, và hắn cứ phải lập lại thao tác đó từng căn biệt giam đã xây thành hai bên có lối đi chính giữa, có những ổ khoá lộ thiên trải dài theo lối đó, tù gọi đó là “giờ lên chuồng”.

Trịnh Đình Lâm nghiến răng để không bật tiếng rên khi gả cai tù lắc cái ổ khoá, cây sắt bị kéo ra làm Lâm đau điếng, đau đến tận óc.


Nhiều tháng đi qua mà Lâm vẫn nhớ. Nguyễn Lâm Tri, tên cán bộ an ninh phân trại đã chỉ thị cho Quí đen, một tên tù hình sự của chế độ, được cắt cử làm trật tự khu, nhiệm vụ của Quí đen là thay cho cán bộ thò tay làm tất cả những gì mà cán bộ muốn, Quí là gã lai Mỹ đen, cao lớn khuôn mặt dữ dằn với mái tóc xoắn sát trên da đầu như cây cột cháy, tướng tá hắn nhìn qua thật đáng ngại, nhưng ẩn bên trong nó vẫn còn chút tình người hơn là Tuyến, thằng mặt choẹt chuyên rình mò tìm những dấu hiệu phản kháng của đám tù trong trại để báo cáo lên lập công, dù hắn có cái dáng tương đối dễ nhìn hơn Quí đen.

Ngày Lâm thọ nạn vì tụi “chèo” nghi Lâm dính vào vụ tờ Hợp Đoàn đang bí mật lưu hành trong trại, Nguyễn Lâm Tri nói với Quí đen:

- Lựa cái cùm thoải mái cho anh Lâm.

Quí đen đã mở ổ khoá bên ngoài từ khi nó theo chân Tri vào đây, bây giờ hắn rút cây sắt ra vừa đủ cách mặt tường một gang tay, và cầm một cái cùm chữ U loại được thợ rèn “đánh” bằng thanh thép gân tròn 18 ly trong xây dựng, mỗi cây cùm hình chữ U đó có hai vòng tròn cùng một phía để cây sắt xỏ ngang khi cổ chân gã tù được tra vào chữ U này.

Trịnh Đình Lâm, nằm xuống đưa một chân cho Quí đen bỏ vào cùm, bất ngờ Tri ngăn lại:

- Anh Quí, anh Lâm nhỏ con, anh nên cho anh Lâm được cùm thấp một chút.

Quí đen, tháo chân Lâm ra kéo thanh sắt ngang ra khỏi trụ bê tông và đút nó vào cái lỗ thấp nhất, Lâm giật mình nghĩ bụng:

- Bỏ mẹ nó chơi mình cú này, thằng đốn mạt.

Trụ bê tông có ba cái lỗ cách đều nhau 5 phân, đây là phương pháp cùm tối ưu của Trại Trừng giới A20.

Cái lỗ trên cùng, thường được hành xử với cái cùm chữ U dài hơn một chút, do đó tù nhân có thể nâng cổ chân trên khoảng trống với thanh sắt ngang, và như vậy máu có thể lưu thông được.

Cái lỗ thứ hai cho loại trung, cùm ngắn hơn làm cổ chân luôn trong tư thế bị treo, nếu cái cùm ngắn một chút thì thê thảm, mà nó hẹp hơn chút nữa là tiêu đời.

Cái lỗ thứ ba gần sát mặt sàn, kiểu này vô phương ngồi dậy, không có khoảng trống nào để cử động cổ chân mà co cẳng vào.

Ở Trại Trừng Giới này không có loại cùm “nhân đạo” tức là thứ cùm làm bằng thép tròn trơn không có sọc gọi là cùm láng. Độc nhất ở đây là thép gân xanh lè, nung trong lò rèn mà tụi “chèo” vẻ kiểu chế ra, hai vòng tròn dành xỏ thanh sắt khoá ngang phải được chuyên gia lò rèn “đánh” cong khít khao với cây sắt khoá, thường có đường kính 2 cm, và ngay thanh sắt cũng được thiết kế với một vòng tròn to tướng một đầu và đầu kia khoan một lỗ tròn vừa cho một ổ khoá loại lớn tra vào và dĩ nhiên đầu sắt này luôn nằm bên ngoài vách tường.

Trịnh Đình Lâm được cán bộ Nguyễn Lâm Tri, tay an ninh mặt sắt của trại A20 tặng cho cái cùm một chân, lỗ thấp và là loại nhỏ… nhỏ đến độ khi đặt cổ chân Lâm vào chữ U, hơi chật thằng Quí đen theo lệnh của Tri qua cái hất hàm. Nó cầm một cây cùm thứ hai gõ phía dưới cái vòng chữ U cho cổ chân Lâm chạy tọt vào cái cùm… cú “revert” này làm Lâm muốn té đái. Họ Trịnh cắn răng nhịn đau để cho thằng Quí xỏ cây sắt ngang và động trời là cây sắt khoá gần như sát vào cổ chân Lâm.

-         Anh Lâm nằm nghĩ nhé, có gì cần khai báo thêm anh cứ báo với anh Quí, tôi sẽ cho mời anh lên làm việc.

Hai thằng các đảng khoá trái cửa phòng. Lâm nghe tiếng bọn nó bấm ổ khoá cùm phía ngoài vách, cổ chân Lâm đã bắt đầu ê ê qua cú gõ “nhẹ nhàng” của Quí đen…

Bọn “chèo” điểm danh xong bằng thao tác thường ngày “lắc cùm”. Lâm bắt đầu chịu đựng cái bóng đêm khốn nạn nhích từng chút một xuống Trại Trừng Giới, xuống dãy biệt giam và xuống cái đau tê dại của cổ chân. Cái bục nằm bằng xi măng bắt đầu thấm lạnh, cái lạnh khó chịu của núi rừng Trường Sơn. Khốn nạn thay cái trại qua nghiên cứu kỹ nên được xây dựng giữa hai dãy Trường Sơn đông và Tây, trong một thung lũng có cái danh gọi chết chóc, Thung Lũng Tử Thần, lạnh như có những luồng chạy dọc sống lưng, châm chích trên da thịt, lạnh chưa từng thấy, lạnh chết người.

 Bị cùm thì chỉ duy nhất một bộ đồ tù, may mà có cái quần đùi bên trong để mặc, cái quần dài thì cuộn lại nhét dưới cái cùm cho gót chân không bị treo, đỡ đau một chút, cái áo rách tả tơi vá chằng, vá đụp chỉ bằng bao cát, kim bằng sợi thép gai mài nhỏ và cái áo để đấp ngang bụng chống cái rét căm căm mùa đông giữa núi, hai ống tay áo đã xé ra nhiều lần, từng chút một để lau mủ máu, khi đến tuần thứ ba, da cổ chân quanh cái cùm bắt đầu sưng lên, tím bầm, rồi mưng mủ, rồi nhiễm trùng lót đường cho cái cùm từ từ lấn vào trong thịt, lún dần, lún dần vào trong. 

Kệ mẹ nó, Lâm cũng không hơi sức đâu nghĩ đến cái ngày cái cùm được lấy ra, dù qua chính bản thân mình. Hắn biết, một cách duy nhất tụi nó sẽ “gõ” trên hai cái vòng tròn, sau khi rút cây sắt ngang, một thằng trật tự sẽ giữ thật chặt chân mình và thằng khác sẽ cầm một cái cùm thứ hai đập mạnh xuống. mình sẽ xỉu khi cái cùm bong khỏi thịt, chắc chắn máu mủ sẽ phọt ra, và đương nhiên, không bao giờ những tia máu mủ này bắn vào mặt thằng cai tù, vì nó sẽ không ngu chứng kiến cái dã man mà chính nó tạo ra, dù sao nó cũng biết chắc tên tù sẽ xỉu.

Trong ánh sáng mờ mờ chui qua khe hở của cái cửa. Lâm thấy cái thùng đựng phân và nước tiểu chỉ cách mình trong tầm với mà Lâm không tài nào lấy nó được. Anh cắn răng, nín thở trườn người, ngón tay chạm vào cái thùng lắp bằng bốn miếng ván xéo, cái đáy nhỏ hơn cái miệng, trên là cái nắp gỗ vừa để đậy, vừa đề ngồi lên làm cái chuyện trời cho, cái nắp khoét một cái lỗ hình chữ nhật.

 Lâm bật cười khi nhớ đến trước ngày 30-4 năm rồi, hạ sĩ Nguyễn Văn Đèn, một gã tù chính trị thứ thiệt đã dùng than mà hắn chôm về khi đi nấu nướng ở nhà bếp của trại. Cái trại thổ tả chỉ cho nấu nướng hai buổi vào trưa vào thứ ba và thứ sáu trong tuần, đồ gia đình tiếp tế thì bỏ trong cái kho lớn dưới sự quản lý của lũ trật tự trại, khi được phép nấu thì lên kho xin nhận đồ của mình lưu giữ, nấu xong bỏ lại vị trí cũ, Lâm nhớ Đèn lùn tịt nhưng lúc nào cũng cười tươi và đặc biệt với giọng Bắc hơi cao ngạo chửi tá lả bất kể. Đèn từng vạch áo chìa ngực thách thằng “chèo” quản chế “có ngon thì bắn tao đi”, trong một vụ cãi cọ về “chỉ tiêu trong ngày” khi thằng quản giáo cầm thước đo diện tích miếng đất hoang mà đội hắn phải cuốc lên để trồng sắn. Thằng Ngà quản giáo luôn có cái tật đo thước thì nhích thêm một chút cho nó dài ra. (“Chèo” quản chế là những gã tân binh lon ton đi theo đội cầm súng trường một trước, một sau quan sát kỹ hai hàng tù mỗi khi xuất trại đi làm hay về.) 

Chẳng biết Đèn dấu thỏi than củi đó chỗ nào, lúc nào, chắc là hắn phải vất vả và thật cẩn thận vì xung quanh tai mắt trùng trùng vào những đầu năm 1984 thì cực kỳ nguy hiểm cho trò chơi chết người và văng nhiều miểng này.

Ừ, hạ sĩ Nguyễn Văn Đèn chơi một phát rung động chiến trường thầm lặng. Nửa đêm hắn bò dậy vào trong cầu tiêu, nhà nào cũng có một cái đầu hồi, nói là đầu hồi thật ra là một vách xây ngang, có cái cửa nhỏ, ngang 3 mét, sâu 2 mét kê trong đó hai cái thùng phân mà tất cả đều một khuôn. Chàng lùn ngồi trên một cái thùng, lấy than viết mấy chữ to tổ bố trên vách tường sát cái thùng “Lăng HCM”. Xong hắn còn chơi ngon thêm một dấu mũi tên chỉ vào cái lỗ hình chữ nhật.

 Sáng hôm sau cả phân trại B của Trại Trừng Giới, nhốt toàn thứ dữ từ các trại khác đưa về. Từ Suối Máu và trận nổi dậy liên K với các tay nhà binh thà chết không hèn, từ Z30D những tên không bao giờ chịu “cải tạo”, từ hoả ngục Chí Hoà và các hào kiệt được tập kết, điểm danh .Tất cả về Trại Trừng Giới, là nơi mà Nguyễn Văn Bàng tên Giám Thị trưởng chính gốc liên khu 5 từng phát một câu “chúng mày vào đây chỉ chờ ngày… chết”. 

 Lâm ráng chút nữa khều cái thùng về phía mình, hắn muốn tè, Lâm thật khéo nghiêng người mình sao cho cái chân bị cùm không nhúc nhích, hắn nằm ngang và tè, nhưng đâu còn nước mà tè vào trung tâm “Lăng” chỉ một vài giọt kẹo kéo rớt xuống và rớt trên đùi hắn. 

Trời ! cái vụ hạ sĩ Đèn, làm hơn 3000 tù của trại bị lục tung đồ đạc cá nhân, vạch từng tí xem có dính một vệt than củi nào không. Đương nhiên biệt giam dậy sóng, người ra, người vào. Sau cùng không tìm ra hung thủ đã xây cái “Lăng” bọn cai tù xiết thêm thòng lọng. “Cấm nấu nướng”, trừ duy nhất trưa ngày chủ nhật…

Họ Trịnh nghe đói cồn cào, lót hai tay dưới đầu, Lâm cố quên cái đói để chìm trong giấc ngủ, một giấc ngủ với cái bụng cào xé và những suy nghĩ vẩn vơ thoáng đến, thoáng đi trong đầu.
………

A20 nguyễn thanh khiết




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét