4/8/18

Phượng !


A20 Lê Phi Ô

Có tiếng động nơi bực thềm, tôi xoay người nhìn ra cửa và… bỗng nhiên tim đập mạnh làm tôi choáng váng giây lát, miệng khẽ gọi:

- Phượng.... Phượng ! 

Cô gái dạ nhỏ một tiếng và hỏi lại: 
        
- Chú… à anh… anh gọi em hả ?

Tôi ngơ ngác:

- Không…ờ…không...

Cô gái hơi tròn mắt rồi xoay người để tránh cặp mắt tôi đang ngơ ngác như kẻ mất hồn. Tôi nhìn sửng em như bị thôi miên, những hình ảnh của một thời quá khứ xa xăm hiện về trước mặt thật rỏ và cũng thật gần.

Tôi ước chừng tuổi em chưa tới 30, Phượng của tôi bây cũng đã hơn 60 nên không thể nào là em được. Nhưng sao giống quá, khuôn mặt, vóc dáng bên ngoài và cả miệng cười tôi không thể nào biết đích thực ai là em và ai là… Phượng của tôi.
    
                                                *****


Những ngày tháng cũ của tuổi học trò như một khúc phim hiện ra thật rỏ ràng trong đầu tôi như vừa mới xảy ra hôm qua, hôm kia...

Thành phố Vũng Tàu về đêm, con đường chạy dài theo bãi trước vắng vẽ. Tôi với Phượng cùng vài bạn chung trường đi men theo bãi cát dẫn tới Dinh Thượng vào một đêm Noel. Gió biển làm các cô kêu lạnh, tôi cùng mấy đứa kia nhặt lá Bàng khô...nổi lửa sưỡi ấm cho người mình yêu. Chúng tôi ngồi bên nhau đến 2 giờ sáng, lặng thinh trong tiếng rì rào của sóng biển hòa lẫn tiếng Thùy Dương vọng về từ bãi trước...

       Tình yêu thuở học trò tuyệt đẹp, gặp nhau rồi đến với nhau tự nhiên như đã hẹn hò từ kiếp trước, chưa một lần tỏ tình nhưng tôi biết Phượng cũng...!. Con đường Trương Công Định với hai hàng cây Sao rợp bóng chạy dài xuống tận bãi trước đưa hai đứa đến gần với gió, cát và sóng nước để nghe Trùng Dương vọng tiếng thì thào lời yêu thương, để được hít thở hương thơm từ mái tóc người yêu mỗi lần gió thoảng. Đôi khi những cơn mưa rào bất chợt cầm chưn hai đứa dưới mái hiên lạ...để được nghe hơi ấm từ em khi dựa vào tôi, để được nghe tim mình thổn thức theo tiếng mưa rơi...Rồi tay trong tay tôi dìu Phượng bước đi trên lối về nhà em loáng nước mưa đêm, trong cái se se lạnh của mù sương phủ đầy phố vắng

   Rồi, thời gian qua mau...một đêm có nhiều tiếng gió rít vọng về từ đỉnh núi, phố biển quạnh hiu bao phủ và ướt sủng bởi cơn mưa nặng hạt. Một mình nép dưới mái hiên nơi tôi và Phượng đã từng trú mưa, để nghe cô đơn gặm nhấm từng vùng thịt da nhói buốt ! Cả hai chúng tôi đã âm thầm chia tay !

   Cuối năm học 1960, tôi rời xa phố biển mang theo bao nhiêu kỷ niệm đẹp pha lẫn ngậm ngùi, xót xa cho cuộc tình vừa đến... rồi đi. Mình xa nhau thật rồi...
sao em !
                                 
Đưa tay cố níu mặt trời
Tìm một chút nắng soi đời quạnh hiu
Dang tay ôm lấy buổi chiều
Để nghe trong gió tiêu điều hoàng hôn
May mà còn chút linh hồn
Để cho ta thấy đời còn xót xa
Giờ đây chỉ một mình ta
Cô đơn với bóng chiều tà... quạnh hiu !  (LêPhiÔ)


                                                   *****
Trở lại với thực tại…
                                             
   Nãy giờ mãi miên man suy nghĩ tôi quên hẳn cô bé, sực nhớ thì không biết cô ấy đang ở đâu. Vừa lúc đó thì cánh cửa phòng chợt mở, cô bé hiện ra như một nàng tiên, mái tóc dài xõa xuống đôi vai ôm trọn khuôn mặt sáng trưng bởi cặp mắt đen như hai hạt nhãn.

   Cái miệng cười cười, cặp môi hơi mím lại nghịch ngợm, vài sợi tóc xõa xuống trước mặt, nàng đưa tay vén lên…tôi như hoãng hốt một điều gì đó định kêu lên nhưng kịp chận lại trong cổ họng. Phượng của tôi đây mà, không Phượng thì còn ai nữa, mà sao em trẻ thế, mà sao em đẹp thế hở Phượng ! Miệng lắp bắp tôi gọi tên em nhưng tiếng gọi nghe ú ớ trong cổ. Phượng bước đến… à không, cô gái bước đến nhỏ nhẹ:

- Anh có sao không, có cần em giúp gì không ?

Tôi lắp bắp:

- Không sao, …tôi không sao !

   Bước đến tủ lạnh tôi rót đầy một ly nước và uống cạn, hơi lạnh và nước mát làm tôi tỉnh hẳn. Bây giờ tôi mới có dịp kín đáo quan sát cô gái, tôi cố tìm ở em một nét gì đó để đừng giống Phượng của tôi ngày xưa.

Nhưng không,  Phượng của tôi một trăm lẽ một phần trăm đây mà, cố thu hết bình tỉnh, tôi dò xét:

- Cô…ở đây hả ?
- Dạ, em ở đây. 
- Nhà nầy của anh chị Ngọc,  cô là gì ?
- Dạ, em là em gái của chị Ngọc.

Thấy tôi ấp úng, cô gái giải thích:

- Em và ba má ở bên tiểu bang Maryland, chị của em trước kia cũng ở bên đó, từ ngày lấy anh Ngọc nên 2 vợ chồng rủ nhau về đây. Chị tên Hoa, thương em lắm, muốn em về ở chung để có chị, có em.

- Vậy cô mới về đây thôi phải không vì cả năm nay tôi đến nhà anh Ngọc không thấy có…cô, tôi và Ngọc là bạn lính và cũng là bạn tù với nhau.

Cô bé cười nhẹ nhưng tim tôi hình như loạn nhịp…

“Giống Phượng quá Phượng ơi, ước gì cô bé nầy là em ! Trong chiến tranh, em lấy chồng… rồi mình thất lạc nhau, ngày ra tù anh với chiếc ba-lô lặn lội tìm em chân trời góc biển trong vô vọng. Bất ngờ được gặp lại em, đúng ra là gặp một người giống em như 2 giọt nước".

- Vợ chồng Ngọc đi chợ sao lâu vậy ?

Nghe tôi nói cô bé lên tiếng:

- Đi chợ xong, chị Hoa ghé tiệm gội đầu, anh chị bảo em về trước vì nhà có khách, té ra anh là… khách !

Cô bé nói xong cười một cách tự nhiên nhưng làm người tôi như tê dại, tay cầm ly nước hơi run một chút:

"Vì khi em cười, hơi thở của con gái pha lẫn một chút bạc hà của mùi kẹo chewing gum tỏa ra  thơm ngát. Chính em đây mà Phượng ơi ! Mùi tóc em, mùi hương bạc hà từ hơi thở toả ra khi anh hôn em nụ hôn đầu tiên của một chiều hè nơi biển vắng".
  
Có lẽ trạng thái bất thường của tôi làm cô bé chú ý, cô muốn nói gì đó nhưng thôi. Tôi hớp một ngụm nước và hỏi như để những dồn nén trong tôi thoát bớt ra ngoài:

- Xin lỗi, em tên gì ?
- Dạ em tên Phượng !

- “Ối Trời !” Tôi suýt la lớn, người tôi chao nghiêng chiếc ly cầm trên tay xém chút nữa rơi xuống đất may mà tay kia vịn kịp vào mép bàn nếu không, người tôi có thể khụy xuống.

Tôi sửng sờ nhìn em không chớp mắt, tim tôi thắt lại như đang bị ai bóp nghẹt. Trán bắt đầu rịn mồ hôi, tôi lẩm bẩm "Phượng…Phượng nào ?”.

Hình ảnh Phượng ngày xưa của tôi như biến mất trước sự hiện hữu bằng xương bằng thịt của Phượng hôm nay.

Đêm đó tôi đi ngủ sớm, vợ chồng Ngọc tưởng tôi đi đường mệt nên cũng bảo tôi đi ngủ… mai “uống” tiếp, thật tình tôi cũng  muốn nán lại để được nhìn thấy Phượng dù chỉ là phút giây. Một mình với không gian yên tỉnh, với hình ảnh Phượng hôm nay tràn ngập trong tim...trong trí tôi, trong bóng đêm Phượng như sáng lòa rực rỡ.

Sau ngày gặp cô gái, đúng ra là gặp Phượng, mỗi khi tôi nghĩ đến Phượng ngày xưa của tôi thì bị hình ảnh Phượng hôm nay che khuất...nhạt nhòa !

Và, tôi bắt đầu tập làm thơ, sau mỗi lần làm xong tôi đọc lại.. với lời lẽ ngô nghê, lạc quẻ không giống thơ gì hết, tôi nhăn mặt  và xé bỏ. Cứ thế mỗi tuần một lần tôi xuống chơi nhà vợ chồng Ngọc để mong được gặp Phượng để mỗi khi ra về lại ray rức nhớ thương !

   Phượng xem tôi như một người anh, đôi khi ân cần, chăm sóc nhưng tôi không thể xem Phượng như người em gái được.

"Lúc nhọc nhằn nắng cháy, khi đêm vắng quạnh hiu hoặc đôi khi chỉ nhìn một mái tóc dài thoáng xa... cũng đủ làm cho tâm hồn tôi bâng khuâng thương nhớ !"

Tuổi của Phượng cộng thêm 38 năm nữa mới bằng tuổi của tôi. Không thể để cho mình đi xa hơn nữa. Giữa năm 2011 tôi quyết định dọn về California.

A20 Lê Phi Ô
tháng 6 năm 2018


 Phượng... buồn !

A20  Lê Phi Ô
(về một người mang tên loài hoa)

Từ giả thư sinh đi làm lính trận
Ngăn bước quân thù bảo vệ quê hương
Nhớ về trường xưa với hàng hoa Phượng
Sắc đỏ rụng rơi phủ kín sân trường.

Từ dạo quê hương ngập tràn khói lửa
Súng đạn quân thù xé nát làng quê
Thầy cũ, bạn xưa lên đường lánh nạn
Chinh chiến bao năm tôi vẫn chưa về.

Rồi một hôm quân hành qua phố thị
Một màu tang phủ lấp mái trường xưa
Phượng xác xơ tường vôi loang vết đạn
Áo trắng bây giờ...khuất nẻo trong mưa.

Tiếng ve hát không còn vang trong gió
Phượng cũng buồn...tan tác cánh hoa rơi            
Biết tìm đâu tà áo dài năm cũ
Ngửa mặt nhìn trời, thầm gọi... Phượng ơi..!

A20 Lê Phi Ô



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét