12/6/13

A20 Hồi Tưởng A20 .1b.



A20 Phạm Văn Thành  


1993 Tháng Mười.

  Sau bữa ăn lạ lùng, đoàn xe lăn bánh  trèo đèo Đại Lãnh. Quá đẹp. Tôi đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy bầu trời và cảnh trí phần đất phía bắc tính từ Nha Trang. Vách đá lởm chởm kiểu dạng khối mang màu xanh thẫm, lô nhô lúc ẩn lúc hiện sau những thảm xanh biên biếc của rừng lá cọ. Biển xanh thẫm dưới chân đèo, vắt vẻo thật xa phía chân trời là những ngọn sóng trắng bạc màu. Quê hương. Non nước. Sao kỳ vỹ lạ lùng.

Tôi đã nhiều lần vượt đèo Alpe từ biên giới Pháp để đi Ý Đại Lợi. Cảnh trí cao hơn Đại Lãnh rất nhiều… nhưng cái đẹp Đại Lãnh vẫn hút tâm trí tôi cực mạnh. Có lẽ do tâm ý mình không được khách quan chăng.

Đỉnh đèo gió giật phần phật. Xe được lệnh dừng lại. Hai đầu đường đèo xe thường dân bị ách lại bằng hai xe đi đầu và đi cuối của đoàn xe áp giải tù năm chiếc. Thấp thoáng tôi nhìn thấy một chiếc cờ nhỏ lạ màu đỏ quơ quơ ở chỗ gần chiếc xe đi đầu đậu ách lại.

10/6/13

Khát Khao



Non nước thăng trầm nổi nhục vinh,
Trớ trêu mưa gió cứ vô tình.
Bên song từng chiếc rồi từng chiếc,
Quặn thắt, cằn khô giọt lệ sầu.

Nắng hạ đầm đìa những hạt ngâu,
Vọng phu ngày tháng đứng dãi dầu.
Ðoạn trường nghe dễ chừng như gió,
Ngoãnh lại giật mình ai với ai.

Ngước mặt, ông xanh hồn tê tái,
Còn ai, ai với những đêm dài.
Ngoài kia tiếng quốc buồn não ruột,
Sôi sục tim ai máu lại trào.

Có thể nào quên những khát khao,
Chim bay về tổ với non cao.
Cá ra biển rộng vui vầy nước,
Cho cả giống nòi sống tự do.

Tự do đâu chỉ là cơm áo,
Ðâu chỉ là câu để bịp lừa.
Là tháng năm dài pha huyết lệ,
Là Ngàn hơi thở vạn sinh linh.

Thạch Khê – A20 Hoàng Xuân Chinh 
(1996 – T5 Ðầm Ðùn)



9/6/13

Suy nghĩ qua vụ ông Trần Huỳnh Duy Thức bị biệt giam trong tù


Vũ Ánh


Tôi xin ghi lại nguyên văn một bản tin dưới đây được loan tải trên một vài cơ quan truyền thông Việt ngữ ở Hoa Kỳ và một số mạng chống chính quyền trong nước, không thêm, không bớt một chữ: “Tin từ gia đình người tù lương tâm Trần Huỳnh Duy Thức cho biết trong tháng qua, gia đình đã đến trại giam Xuân Lộc để thăm anh như định kỳ hàng tháng. Nhưng lên đến nơi, các quản trại cho biết gia đình không thể gặp anh Thức và hẹn 10 ngày sau mà không nói lý do, ngày hôm đó phải ra về. Không yên tâm, gia đình lại tiếp tục đi thăm Thức vào hôm Chủ Nhật, và được biết công an trại đã thực hiện hành vi kỷ luật với người tù lương tâm, vì đã phát hiện anh Thức sử dụng một chiếc điện thoại di động. Công an cấm không cho anh Thức ra gặp gia đình như một hình thức trừng phạt. Gia đình anh Thức đã tỏ ra rất bất ngờ khi giám đốc trại cho hay hình thức kỷ luật là biệt giam và kéo dài trong 10 ngày. Gia đình đã cố gắng tìm hiểu rõ hơn nguyên nhân sự việc, cũng như hỏi thăm về điều kiện ăn uống, sinh hoạt khi biệt giam, nhưng các quản trại không cung cấp thông tin gì thêm và chỉ nói gia đình quay lại sau khi hết kỷ luật. Gia đình có yêu cầu họ lập biên bản ghi nhận việc gia đình không được gặp anh Thức do anh đang chịu kỷ luật, tuy nhiên họ từ chối. Nhưng họ cho phép gia đình viết thư tay theo yêu cầu để chuyển vào cho anh Thức. Mãi đến hôm qua anh mới hết bị biệt giam và được gặp gỡ người thân. Anh đã tỏ ra xanh xao và sụt cân thấy rõ. Anh cho biết bị nhốt trong một phòng rất nhỏ, không có cửa sổ, không được ra ngoài trong suốt 10 ngày, mỗi ngày được ăn 2 bữa với mỗi bữa là 1 chén cơm trắng và được phát 1 chai nước khoảng 1 lít mỗi ngày dùng chung cho mọi nhu cầu sinh hoạt. Anh còn bị cùm chân trong những ngày biệt giam.”

 *

8/6/13

Tổ Quốc Trong Tôi



Tổ quốc ơi xin đặt trọn tên Người
Vào lồng ngực còn tươi màu huyết đọng
Từng mạch đập rung lên như nhấc bổng
Cuộc đời tôi trên biển sóng mênh mang

Lặng người nhìn gẫm lại mảnh giang san
Trang hùng sử hằn in vầng trán khổ
Hơn mười năm trước trại tù giặc đỏ
Bạn bè tôi xác bỏ giữa rừng sâu,

Hiến thân cho dân Việt bớt cơ cầu
Cho đất Mẹ bớt hoang màu tang chế
Tổ quốc ơi! Kìa quê hương hoang phế
Xác xơ nằm mi ướt lệ sầu vương.

Mẹ lần theo chân thế kỷ đoạn trường
Thương con trẻ cuối đường sương thấm lạnh
Ai đã cắt biên cương thành trăm mảnh
Chia giống nòi Nam Bắc bửa làm đôi

Ðồng bào ơi! Tổ quốc ở trong tôi
Bằng thực thể trên nôi giòng sử Việt
Hồn Dân tộc bốn ngàn năm tinh khiết
Hịch Bình Ngô – Khí tiết vẫn còn đây

Rừng Chí Linh đã mấy độ thu chày
Núi Hồng Lĩnh, Lam sơn rừng nắng hạ
Say lý tưởng máu dồn tim rộn rã
Sóng Bạch Ðằng nghe Mẹ thét gọi con

Quá khứ hôm qua – hiện tại vẫn còn
Trông bóng núi áo mờ vai Kháng chiến
Chuyện muôn người – suốt cả đời tự nguyện
Ði dưới cờ thề quyết giữa quê hương

Thề đứng lên quyết quật khởi hùng cường
Chân tiếp nối bản trường ca bất tử
Tổ quốc ơi! Người cho tôi quá khứ
Như lời thơ rất tình tự, vĩnh hằng,

Với niềm tin không một chút băn khoăn
Trước bạo lực điêu ngoa loài vô đạo
Tôi muốn được làm con chim báo bão
Bay giữa đầu quân sói đỏ sài lang

Cùng toàn quân quét sạch lũ tham tàn
Chủ nghĩa Mác ngoại lai loài vô đạo
Tổ quốc ơi! Người hiên ngang ngạo nghễ
Triệu anh linh đâu tưởng dễ phai mờ.

Yêu Dân tộc, quý cả những vần thơ
Của đồng đội dựng cờ đi cứu nước
Ðường Kháng Chiến dễ thường ai hiểu được
Cuộc hành trình chân rỉ máu niềm tin.

Thời gian dầu có xa xăm
Không gian muôn thủa vẫn nằm trong ta
Quốc hồn – nhạc trỗi hùng ca
Hoàng kỳ phất phới khắp năm châu về.

Hướng Dương - A20 Vũ Đình Thụy
(A20 Phú Yên 1993)


6/6/13

Biệt thự thời thượng cổ - phần 1



* Những cái cùm

Viết trên mồ ma A20 Trịnh Đình Lâm

Gió thổi qua khe hở biệt giam, tiếng rít khô khan, rờn rợn trong buổi chiều tàn, có lẽ sẽ mưa, mưa đi chứ, cái nóng làm cháy khô cây thép 18 ly gai góc đang cứa sâu trên cổ chân làm Trịnh Đình Lâm khó chịu, cặp kính gọng đồi mồi chảy xệ trên khuôn mặt hốc hác của gã nhà giáo tuổi 40 mà thời gian tù tội đã bước qua năm thứ tám.

Lâm ngó quanh cái phòng biệt giam thổ tả này, một cái bệ nằm cao 60 phân,  đầu góc lối ra vô vừa đủ hai gang tay là trụ bê tông xuyên ngang bằng cây thép khốn nạn sần sùi treo trên đó cổ chân Lâm nằm giữa cái cùm chữ U, lớp da bám quanh đầy mủ máu, cây thép đang dần dần ăn sâu vào thịt, Lâm khó khăn lắm mới nhúc nhích cho đỡ mỏi chân, cây thép treo quá cao làm tê cứng, đau xé khi cử động, Lâm đã dùng hết những thứ có thể được, để kê lên cho gót chân không chạm mặt sàn.

2/6/13

Kể chuyện 30-4



A20 Huỳnh Ngọc Tuấn

Vậy mà đã 36 năm rồi kể từ ngày Miền Nam bị bức tử. Không ai nghĩ rằng cái chế độ độc tài phi nhân tàn bạo và mất lòng dân này lại sống đến ngày hôm nay.
Ngày 15 tháng 3 năm 1975 tôi và gia đình di tản ra Đà Nẵng để tìm đường vào Sài Gòn.

Những ngày cuối tháng 3 khi thị xã Tam Kỳ sắp thất thủ,một dòng người hỗn loạn chạy khắp nơi để tìm đường sống. Có gia đình chạy ra Đà Nẵng như gia đình tôi và hai cô tôi. Có người chạy xuống biển Kỳ Phú để tìm đường “chạy giặc”. Tại biển Kỳ Phú có một sân bay trực thăng  nhỏ. Cái sân bay thì nhỏ, thỉnh thoảng một hai giờ mới có chuyến bay ra hạm đội Mỹ đậu ở ngoài biển khơi, mà dòng người “chạy giặc” thì như một dòng sông bất tận đổ về. Vì có quá nhiều người muốn ra đi mà phương tiện thì thiếu nên mọi người tự cứu mình bằng chính khả năng của mình vậy. Không đi di tản bằng trực thăng được, những gia đình có tiền tìm mua những chiếc ghe máy còn tốt và đủ lớn cho chuyến hải hành đầy mạo hiểm. Họ mua với bất cứ già nào. Vậy là cơ hội cho một số ngư dân hốt vàng.


18/5/13

RƯỢU ĐẮNG !


LÊ-PHI-Ô  

tặng Trần-văn-Sơn, Trạch-Gầm, Thiết-Trượng,
        Vương-trùng-Dương, Lê-Hùng, Phan-bá Thụy-Dương.


Người lính năm xưa đầu đã bạc
Xa lìa cố xứ sống nổi trôi
Lâu lâu xuống phố tìm bạn cũ
Rủ ghé Lê-Hùng uống rượu chơi.

Nhớ chiến trường xưa tràn lửa đạn
Tụi mình sống được cũng là may
Ngờ đâu gặp lại phương trời lạ
Vui ngày hội ngộ choáng men cay.

Rót nữa đi Sơn ly rượu cạn
Uống men say sao thấy đắng cay
Đáy cốc thoáng về gương mặt bạn
Những thằng gục chết giữa trùng vây

Những thằng banh xác không kịp trối
Để tao được sống đến hôm nay.
.....................
                       
Năm ngón tay run nâng ly uống cạn...
Gục xuống bàn, tao khóc... nhớ tụi bây !

A20 Lê-Phi-Ô 
 tháng 04 năm 2013  



17/5/13

Tại sao phải mặc quân phục khi VNCH và Quân Đội VNCH không còn?



Vũ Ánh

Dường như ngày 30-4 nào trong 38 năm qua, ngày mà một số người gọi là Ngày Quốc Hận thường là cơ hội cho hai lớp người đặc biệt: Các chính trị gia, các nhà hoạt động thích “spotlight” đọc diễn văn hô hào và những cựu quân nhân nào thích mặc quân phục quân đội VNCH có dịp mặc những bộ quân phục đặt may cho vừa kích thước thân thể của người lính già nay đầu tóc đã bạc phơ, thân hình đẫy đà hơn gấp hai, có khi gấp ba thời trai trẻ, đứng nhìn xuống chỉ thấy bụng. Cho nên dù có cắt may khéo léo cách nào đi nữa, bộ quân phục cũng không thể nào làm người mặc nó hùng dũng đầy sức sống như thời còn trai trẻ, bụng phẳng lỳ, tóc cắt ngắn ba phân, da dẻ sạm nắng lồng vào trong bộ quân phục tác chiến đã bạc mầu, dù có giặt ủi hồ thế nào đi chăng nữa nó vẫn không thể làm mất mùi khen khét của thuốc súng mang về từ chiến trận.


15/5/13

ánh sao khuya



đường khuya vắng
tiếng bước chân đêm nghe chừng mỏi mệt
phía xa là sao sáng
u uẩn giữa một chân trời mây chùng xám ngắt

người đàn ông ngũ tuần
 trên con đường ảo vọng
cất tiếng gọi Mẹ làm ánh sao cuối lối
thế gian như thành gian bếp  nhỏ
với bóng mẹ chập chờn vách đơn côi

con đã đi
ba mươi năm làm người biệt xứ
tuổi thơ còm cỏi miếng học gầy
chân lang bạt đành cùng trời cuối đất 
đi mãi
đi hoài
ba mươi năm không lần sờ áo mẹ
không một lần nấu được bát cơm thơm
vụng về nâng cho mẹ
bên giường khô đơn chiếc

Mẹ đã đi xa với tràng hạt mộc mạc
với niềm tin ở một cổng thiên đàng
nơi đó có những điều hạnh phúc
nơi đó
sẽ là tốt nhất để cho con .

Ba mươi năm xa xứ
mười ba năm mất hẳn mẹ
tù lao tăm tối
bóng mẹ về gọi con “mẹ đi nhá”

Ô. Thế gian là đoạn trường  khốn khổ
cho những con người  mải miết một tình yêu
yêu con sông quê
yêu luống ruộng cầy
yêu những hốn hậu của làng quê ấm áp

yêu tiếng mẹ buồn kể chuyện xưa tang tóc
đêm gánh con trong mép thúng đoạn trường
rơì xa đất tổ ruột gan như ai cắt…
trên nhánh sông Hồng của mùa Thu định mệnh

đàn con mất hơn nửa
giờ mỗi phương một đứa sống
muốn thăm nhau phải tìm nhau qua biển
với những dị biệt nhất định phải cưu mang .

Ô gia tài của mẹ
là đốm sao trên trời xa bất tận
là kĩu kịt đội gánh  nhịp nhàng đưa
cho con thấy núi sông chập chờn chuyển động
bên váy mẹ đau đáu một mùi hương.


A20 Phạm Văn Thành
            Paris 8 Nov 2012



 

11/5/13

6 bức tranh của Duy Lam


 A20 Trung tá Nguyễn Kim Tuấn (Nhóm Tự Lực Văn Đoàn)

Ánh sáng trong giây phút hoang mang
(Sun lights in troubled movement)
Duy Lam 


8/5/13

Phỏng Vấn A20 Vũ Trọng Khải về Tù Ca


 SBS Radio do Tuyết Lê thực hiện. 

Phần 2:





1/5/13

Tháng tư còn thương áo trận



ta bật khóc nhìn chiến bào năm cũ
đứt chỉ sờn vai xếp mấy mươi năm
len lén nhìn ta như một hỏi thăm
bao năm nữa sẽ cùng nhau ra trận?
tội cho mi cứ nhắc ngày căm hận
lúc xuôi tay như một kẻ qui hàng
ta ném mi vào quá khứ ngổn ngang
chưa một lạy đáp đền ơn chiến đấu
ba mươi tám năm mi còn dấu máu
bởi vết thương chẳng thể kéo liền da
mi thương ta còn chút nợ sơn hà
mà đau cho cái đau ngày vong quốc
tội cho mi đứng nhìn ta về đất
kiếm gãy, thân già đành bỏ cuộc chơi
sống lất lây, trơ trọi giữa đất trời
mà như thể bơ vơ từ muôn kiếp
tội cho mi một đời quen ở trận
giờ lụi tàn dưới gót giặc thù xưa
chiến bào ơi! tháng tư lấm tấm mưa
như vết máu thấm đau từng sợi vải
mai ta chết hận – không tan vào đất
có mi trọn tình – một gói tiễn đưa
khi trời trở dạ rớt tháng tư mưa
hãy nhắc ta tháng tư ngày tan trận
nguyễn thanh khiết
30-04-2013

21/4/13

Những tù khúc một thời từ Trại Trừng Giới



1- Mưa Trên Ngục Tù

Nhạc và lời: A20 Nguyễn Hưng Đạo
Trình bày   : Tác giả và A20 Vũ trọng Khải, Hoàng Lập Chí
Guitar:        A20 Nguyễn Quang Trình



2-Sài Gòn chỉ vui khi các anh về

Nhạc và lời:A20 Khuất Duy Trác
Trình bày    A20 Vũ Trọng Khải



3-Giáng sinh trong ngục tù

Nhạc và lời  :A20 Khuất Duy Trác
Trình bày    : A20 Vũ Trọng Khải
Guitar : A20 Nguyễn Quang Trình



4-Chiều phi trường

Nhạc và lời  : A20 Nguyễn Hưng Đạo
Tác giả trình bày
Guitar          :  A20 Nguyễn Quang Trình





16/4/13

NGƯỜI LÍNH ĐPQ: Lê Phi Ô




                                                                                           Người xứ Nghệ


    (Lê phi Ô - Mặt trận Hoài-Đức  1974)

   Rất tình cờ tôi biết được người lính Địa-phương-Quân Lê phi Ô, khi đọc bài “Tử Thủ” của tác giả Trung-Hiếu trên một tờ báo online. Nội dung viết về Tiểu-đoàn 344/ĐP, thuộc Tiểu-khu Bình-Tuy, đã cầm chân được Sư-đoàn 6 Tân lập của Việt cộng, được tăng cường một trung đoàn Pháo, dưới quyền chỉ-huy của Thượng-tướng VC Trần-văn-Trà, Tư-lịnh Quân-khu 7, trực diện tấn công Chi-khu Hoài-Đức thuộc trách nhiệm phòng thủ của Tiểu-đoàn 344/Địa-phương.


7/4/13

Phỏng Vấn A20 Vũ Trọng Khải về Tù Ca




          SBS Radio do Tuyết Lê thực hiện ngày 07-04-2013

            *Part 1





            *Part 2