25/2/15

A20 Ánh Lửa Giữa Đêm Trường.



A20 Phạm Văn Thành


Phần 1: Ánh lửa giữa đêm trường

Tháng 10-1994

An ninh trại đã chuyển toàn bộ đội 12 từ nhà 4 sang nhà số 2. Toàn bộ đội nhà bếp từ nhà 3 sang nhà số 1. Trong nhà số 1 có những cá nhân tiêu biểu là ông Lê Văn Sơn, thuộc Phật Giáo Hòa Hảo nhiều tuổi nhất, thượng tọa Tuệ Sĩ, tăng sĩ Nguyễn Hữu Tín và tăng sĩ Lê Hiền. Bên Công giáo có linh mục Nguyễn Hiếu dòng Đồng Công Thủ Đức.Từ Thái Lan về , lực lượng ông Trần Văn Bá có Trương văn Sương, lực lượng của ông Hoàng Cơ Minh có Đinh Văn BéĐỗ Bạch Thố. Hải ngoại có Lê Hoàn Sơn là người từ Pháp về cùng vụ án với tôi .

10/8/14

Người chết lo cho người sống

  
A20 Vũ Hùng Cương thư cho tôi, chỉ vắn tắt một câu “đây là email của phu nhân Vũ Ánh”. Một câu nhắn gãy gọn nhưng nó chứa biết bao nhiêu điều để nói, để làm.
Tôi thư cho chị Yến Tuyết, vợ anh Vũ Ánh, người chị dâu tôi chưa bao giờ biết mặt. Hai chị em bắt tay vào việc thực hiện tâm huyết của người đã ra đi.

Khi còn sống anh chú bảo chị hãy xuất bản quyển Thung Lũng Tử Thần gây quỹ giúp cho các cựu binh A20 còn ở lại Việt Nam, đó là tâm nguyện cuối cùng của anh ấy


24/7/14

Điệu nhạc Nam Ai


khúc nam ai 1

Biết đến bao giờ được về trên bến  ấy
vỗ mái chèo con khua bóng  núi Ngự bình
hát tiếng người xưa
cuộn nhàu chăn chiếu
cho quên hết những lối buồn sạn đạo

cho đêm dài ủ kín điệu tình ca
chèo thôn nữ dập dình sông trắng bạc
ta sẽ hát khúc cuồng ca lã chã
giọt rượu buồn vương tiếng nước khôn khuây
sông dẫu vắng vẫn gào lên núi rộng
mảnh tình riêng xao xác bóng sơn hà .

… còn lại gì sau năm dài hiu hắt
khúc tù ca tan tác đóa xuân xanh
bốn mươi năm vời trông tường thủy mặc
lạnh lời ca rợn khúc hát cô hồn.

Ta còn gì giữa đời ta lật bật
mộng về đâu dan díu lối mơ xưa
đâu phế tích
đâu tàn hoang cõi tạm
đâu ngọc ngà
đâu sương khói phôi pha.

A20 Phạm Văn Thành 
nhớ Nguyễn Thành .
14.7.2014

***

khúc nam ai 2

Em đã quên mùa thu 
mang theo cơn bão ối đỏ bầu trời
Em đã quên mùa  đông
những tháng năm lạnh đầy muôn lối tuyết ?

Mùa xuân hôm qua
mùa xuân hôm nay
sao thấy thiếu những điều thật lạ
những điều mà tiềm thức xa xôi
cả em anh chưa bao giờ biết nói,

Miếng cà muối sổi !
Bát canh cua đồng !
Thúng bún bên đường !
Hàng hiên nhà ai cơn mưa chiều vội vã,

Con ong bầu ú nụ
bay lượn trên giàn mướp im lìm…
Côị mít nhà ai
 lăn tăn chùm dái chát sượng sùng xanh ngắt…
  
Mùa xuân như là đấy
mơ hồ diệu vợi
gần gũi !
xa xôi !
như thoảng tiếng gà trưa
ba mươi năm rồi không còn nghe thấy nữa !

Gặp em giữa chặng đường mơ non nước
vòng tay gầy ôm xiết một mộng mơ
tình trong vắt nở thơm mùi cỏ dại
phút tương phùng đồng đội đến rồi đi !

Mùa thu, em ơi rồi sẽ qua
và mùa xuân thắm sẽ về trên bến nước
những mùa đông tuyết mù tịch mịch
sẽ không còn lạnh giá nữa em ơi,


cuộc hành trình dẫu còn hay sẽ mất
thì thân ta nào có nghĩa gì
một bông hoa mướp rực vàng 
vặt cho tôi nhé
những ngày gặp nhau.

 A20 Phạm Văn Thành
Lagny 23.7.2014
  
***

Khúc nam ai 3

Rồi sẽ qua những tháng ngày buồn thảm
Mặt trời lên khua con nước êm đềm
Thuyền vỗ sóng dập dình  đêm trăng tịnh
chảy về xa heo hút chuyện tình già

Em sẽ hát khúc ru hời ngọt lịm
nhặt vầng trăng xô sóng vỡ trên tay
tôi sẽ hát bản trường ca lịch sử
vung mái chèo đập nhịp tráng bi ca !

Ô ! Giòng sông 
như chảy tràn lên thổn thức
vực nông sâu khua xiết giấc cô liêu
đâu như tiếng cùm xiềng !
làm rổn rảng đáy thuyền chao năm tháng !

Ðàn lên đi em ơi !
cho quên hết những đêm trăng vàng úa !
hát nữa đi em
lời ru thì thầm của ngày xưa mẹ hát

cho dù ta đã bạc đầu
cho dù năm tháng chẳng còn bao lâu
cho dù  trăng sáng sông sâu
cuộc vui vầy lớn
vắng ta đi về.

A20 Phạm Văn Thành
          Paris 23.7.14



22/7/14

Chương Trình Chiêu Hồi Của Việt Nam Cộng Hòa




BS. A20 Hồ Văn Châm


Chương trình Chiêu Hồi của Việt Nam Cộng Hòa được xây dựng và tiến hành trên nền tảng chính sách Đại Đoàn Kết Dân Tộc. Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa chủ trương lấy tình thương xóa bỏ hận thù, chân thành mở rộng vòng tay đón tiếp những anh chị em ruột thịt chiến đấu trong hàng ngũ cộng sản, lầm lạc phục vụ chủ nghĩa cộng sản mà tưởng là phục vụ quyền lợi quốc gia dân tộc. Tất cả các cán binh cộng sản ra hồi chánh, bất kể quá trình hoạt động bản thân trong hàng ngũ cộng sản như thế nào, nếu ý thức sự lầm lạc trong quá khứ, và nhiệt tình phục vụ lý tưởng tự do dân chủ, đều được phục hồi đầy đủ quyền công dân và hội nhập trọn vẹn vào cộng đồng dân tộc.





14/7/14

Câu chuyện cùm thứ hai: Long, Thành, Hòa


 A20 tháng Chín 1993. 


Từ đường ngoài cổng thăm nuôi, đi qua dãy nhà cơ quan, bước qua cổng trại giam sẽ thấy ngay bên tay mặt là hai dãy nhà của khu A. Ðó là nhà 1A và 2A. Nhà 1A và 2A nối với nhau bằng một khu nhà cầu xây bệ cao chừng 80cm. Mỗi nhà cầu có bốn bệ ngồi, ngăn cách nhau bằng những bức tường lửng cao chừng 70cm. Hai nhà là 8 bệ cầu. Giữa 8 bệ cầu có một tường bê tông xây bít để ngăn cách riêng biệt cho hai nhà. Mỗi bệ cầu có một lỗ thông 18/20cm để phân lọt xuống một cái thùng sắt đã để sẵn, có lối thông ra phía tường sau của hai nhà buồng. Mỗi sáng, tù trực sinh sẽ khênh các thùng phân ra ngoài các đội để hoặc cho cá ăn, hoặc tưới cho các luống rau muống.

Khu nhà buồng 1A và 2A có tường cao 2,50m chung quanh. Trên đầu tường là hàng rào kẽm gai, giăng mắc nhiều làn dây điện nối với nhà máy phát điện độc lập của trại. Kiến tạo cũng y như vậy với khu nhà 3A, 4A. Ðây được coi là các khu nhà giam nhốt những tù trọng án.

13/7/14

Câu chuyện cùm thứ nhất, Trương Văn Sương.


Anh em Fulro đem vào trại cho tôi một con chó. Đây là một con chó loại chó cỏ, mình như con sóc với bốn chân thẳng thanh thoát. Con chó trắng, lông ngắn mịn, đầu mặt cân đối bốn chân móng trắng ngà và đầu vàng, trên lưng vá một đám lông vàng cháy, không lẫn một sợi đen nào. Nhìn con chó trong tay Y Rưới, đang đứng bên cửa nhà bếp chờ tôi ra, tôi sững người, miệng lẩm nhẩm “bạch khuyển hoàng đầu thân bối nguyệt”, một trong đệ nhất phúc khuyển tướng pháp ! Sao lại có cảnh oái oăm thế này. Y Rưới cười cười bẽn lẽn nhìn tôi:

-          Ngoải kêu em đem dô biếu anh cho anh đỡ buồn !

Tôi bần thần đỡ con chó, cởi sợi dây gồi chắc Rưới đã bện công phu. Y Rưới la lên:

-          Nó chạy mất giờ anh.


BÀI THƠ LƯỠI VÀ RĂNG

       
Lưỡi răng tỉ sánh đức so tài
Hưởng trọn béo, chua, mặn, ngọt ,cay
Răng cứng tôi em vâng lệnh bảo
Lưỡi mềm anh, chủ đủ quyền oai
Hai hàm tương sát bao lần diệt
Lưỡi giữa hòa nhân thọ, dẻo, dai
So sánh hai đàng đều rõ lý
Răng thì thua lưỡi đức hơn tài


Thích Thiện Minh

12/7/14

BÀI THƠ CON CUA


Ở đời có mấy kẻ đi ngang
Ỷ lớn béo to có một càng
Ló mắt chẳng phân người phải quấy
Quờ càng chẳng lựa kẻ ngay gian
Thả mình theo nước hềm không ruột
Lột vỏ già đời chẳng thấy gan
Gặp lúc tối trời thì kể chắc
Nghe hơi biến động rút vào hang

Thích Thiện Minh



                        

8/6/14

Vũ Ánh Và Tôi – Chung Một Đoạn Đời



A20 Phạm Đức Nhì

(Xin gởi đến hương hồn anh Vũ Ánh
như một nén nhang tiễn biệt.
Và đến chị Yến Tuyết
như một lời chia buồn muộn màng)

Một Tâm Hồn Trẻ Trung Sôi Nổi

Ngày đầu tiên bị giải đến Trại Trừng Giới A20 Xuân Phước, tất cả chúng tôi – thành phần cứng đầu, khó cải tạo từ các trại - bị lùa vào hội trường để được dằn mặt và đưa vào khuôn phép. Mở đầu là màn văn nghệ ca tụng đảng và nhà nước có tính cách bắt buộc. Cán bộ giáo dục yêu cầu một người tù trong chúng tôi ra bắt giọng cho mọi người hát một bản nhạc cách mạng để lấy khí thế. Hối thúc hoài cũng chẳng ai thèm ra. Cuối cùng, khi hắn giở giọng đe dọa thì tôi nóng mặt đứng lên bắt nhịp cho anh em hát bài Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ của Nguyễn Đức Quang. Được gãi đúng chỗ ngứa anh em hát muốn bể tung hội trường. Cán bộ giáo dục và ban thi đua ú ớ chẳng biết gì nên dù "ngờ ngợ có cái gì không ổn" cũng không làm chi được. Sau buổi họp, mấy bạn trẻ như Tú Cường, Nguyễn Hữu Hồng... đến bắt tay tôi tỏ vẻ đồng cảm và ngưỡng mộ một hành động nhanh trí và can đảm, giữa đường thấy chuyện bất bình thì phản ứng liền. Đám trẻ của chúng tôi là như vậy. Tôi bắt tay các bạn một cách vui vẻ rất... bình thường. Riêng anh Ánh, lúc ấy đã gần 40, vẻ mặt trí thức, chững chạc đến vỗ vai, bắt tay tôi đã là... đặc biệt rồi. Anh lại còn ôm chặt tôi ra vẻ rất quý mến: "Tôi tưởng cậu hát nhạc của tụi nó nên đã muốn chửi thề trong miệng, nhưng khi nghe câu hát đầu tiên tôi khoái quá, hát muốn khàn cả cổ". Tôi với anh quen nhau, gần gũi nhau ngay từ hôm ấy. Sau này ra hải ngoai anh còn viết bài Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ Của Nguyễn Đức Quang Trong Nhà Tù Cộng Sản kể lại sự kiện này. Tôi có cảm tưởng ở cái tuổi của anh lúc ấy, đối với một sự việc bình thường như vậy, thái độ "nóng máu muốn chửi thề" của anh, thật giống bọn trẻ chúng tôi: Rất Trẻ Trung Và Sôi Nổi.


19/5/14

Ngày 18-05-2014




Bên nhà thờ là mặt nạ, dùi cui
trước tượng mẹ công an ghìm tay súng
Sài-Gòn 18 tháng 5 đầy hận tủi
đã cạn cùng cho ý thức bao dung
nối giáo giặc tra tấn người yêu nước
đem bạo quyền trấn áp tiếng dân than
toàn dân xuống đường chống quân xâm lược
chính quyền còng tay, đánh đập dã man
còn đâu thuở cha ông từng khổ nạn
dựng một non sông lừng lẫy bao đời
đất nước còn nhưng mất nửa giang san
pháo giặc đã vượt đường qua biên giới
biển mất, thành sắp tan ôi trời hỡi !
đảng cầm quyền chỉ trấn lột toàn dân
Việt Nam tôi vô phương rồi người ơi
quân là đám côn đồ sao lâm trận?
Việt Nam tôi sắp mất rồi người ơi !
Việt Nam tôi sẽ mất hỡi người ơi !
A20 Nguyễn Di Ngữ

18/5/14

Tháng 5 - ngày chủ nhật


Bạn có thấy không một bầy lang sói
cắn xé đồng bào ruột thịt đáng thương
khi biển đông giặc chễm chệ dựng dàn khoan
phía biên giới trùng trùng quân xâm lược
giữa Sài Gòn - một ngày chủ nhật
mặt nạ dùi cui, hàng rào - một lũ công an
đám giết người đứng chật lối dọc ngang
thẳng tay đàn áp dân yêu nước
Sài Gòn dưới mặt trời chói chang
có vết sẹo tháng 5
gạch dấu đau trong lòng dân Việt

ngày chủ nhật không còn nước mắt
để khóc cho đất nước lầm than
mẹ Việt Nam đã nuôi nhầm một đám con hoang
kéo nhau dẫm lên xác người cùng giống
Ôi Sài Gòn, bên nhà thờ Đức Mẹ!
một ngày chủ nhật - tháng 5
áo vàng, áo xanh 
áo bán nước, áo hại dân
dưới cờ máu, làm Việt Nam thêm chảy máu

A20 Nguyễn Di Ngữ
ngày 18-05-2014


1/5/14

CUỐI CÙNG...


           Gởi Út-Khiết

Tháng Tư giặc xua quân đánh chiếm
đốt ruộng vườn nhà cửa xác xơ
trung-đoàn giặc tràn qua thôn Chín
xác mẹ già xen lẫn trẻ thơ.

Tao dắt tiểu-đoàn qua suối Chết
đuổi giặc chạy dài tận sân bay
địch đón tao một trung-đoàn pháo
xé tiểu-đoàn rách nát làm hai.

Trước mặt tao trung-đoàn Quyết-Thắng
sau lưng tao trung-đoàn Sông-Mao
xác bạn, xác thù... thây chất đống
thịt da tan tành trong binh đao.

Dắt tàn quân băng rừng vượt chốt
nghe ông Minh ra lệnh đầu hàng
giữa núi đồi... tao ôm mặt khóc
non nước mình ai quấn khăn tang !

---------------

Khi nào mầy về thăm Võ-Đắt
hãy thắp giùm tao một nén nhang
mầy muốn cắm nơi nào cũng được
nơi nào cũng phủ một màu tang.

A20 Lê Phi Ô
30/04/năm thứ 39





30/4/14

Trên bức tường đá đen


TƯỞNG NIỆM
Ngày 30 tháng Tư 1975

những vần thơ viết trên bức tường đá ngục
là thông điệp người lính bại vong
gửi đến thời gian phía trước cho Em

tháng sáu bảy lăm
chàng sĩ quan trẻ Biệt động
theo Cha Hiệu xứ đạo Biên hòa
vào rừng lập mật khu chống Cộng
bị bắt đưa về trại giam Chí hòa
nhốt vào xà lim tử tội

cuối năm bẩy tám
tôi bị xiềng cách ly
đối diện phòng Anh
những ngày dài như trăm năm
bỗng một sáng tinh mơ
vẳng nghe tiếng hát buồn day dứt
“em đến thăm anh trời mưa gió
đường xa lạnh lùng”
tôi bàng hoàng đau đớn
một chiều mưa nào
nơi hạnh phúc cố quên
người vợ trẻ.hai đứa con thơ
thành phố biển
chỉ một vách tù
mà muôn trùng tội nghiệp

ngày lại ngày.tôi ngóng chờ
tiếng hát buồn thảm vọng từ đáy ngục
nỗi hào khí khốn cùng
ngọn dao đâm phế tạng
thời gian đi lở lói vết thương sâu

thế rồi một hôm
tiếng hát kia vụt tắt
người sĩ quan bị mang ra trường bắn
tôi ngồi lặng im ứa nước mắt

chua xót nhìn quanh
trong bóng tối lờ nhờ chốn biệt giam
những hình tượng Phật Chúa
vẽ ngoằn ngoèo trên Bức Tường Đá Đen
cùng tuổi tên chín Anh Hùng tận tuyệt
tuần tự lên máy chém
Họ là Ai.lịch sử bỏ quên
chốn cô hồn khuất lấp

tôi cô đơn hãi hùng trong xà lim ma quái
rờn rợn sống lưng
những nhát chém vô hình phụp xuống
người chiến sĩ phục quốc Trần Việt Sơn
hồ trường.đứt bóng

chàng bỏ lại người vợ trẻ
nơi đồng ruộng Long Xuyên
từng nét chữ vô vọng nhoẹt nhòe vệt máu
Anh yêu Em
vĩnh biệt
không một ai được biết
tôi rùng mình sởn gáy
khí lạnh đùn quanh
một bóng một mình.tôi nhìn tôi sợ hãi

ôi người bạn không quen
chiều sông Dịch còn vang vang gươm dáo
mối thù kia còn đeo đẳng kiếp người

chân tay tôi bị xích bị xiềng
nghe tiếng sáo mơ hồ gió thoảng
tôi kéo lê dây xích
trong đau thương tột cùng
vói bàn tay sờ soạn bức tường dày
đọc tên từng người
giọt nước mắt cay
những đứa con yêu.Tổ Quốc đoạn đành

A20 Cái Trọng Ty

17/4/14

Hoài Niệm


39 năm trôi qua
Tôi vẫn đời viễn xứ
Sống cuộc sống tha phương
Nơi đất khách quê người
Nhưng lòng vẫn ghi nhớ
Những kỷ niệm ngày xưa
Nhớ những ngày cắp sách
Ngồi trên ghế giảng đường
Với bao nhiêu ước vọng
Một tương lai sáng tươi

Nhưng mùa hè đỏ lửa
Khi giặc cộng tràn về
Tàn phá quê hương tôi
Gây bao cảnh đau thương
Cho dân lành vô tội
Nên bút nghiên sách vở
Đành tạm gác sang bên
Theo tiếng gọi quân trường
Sống đời trai thời loạn
Và sau ngày mãn khoá
Mỗi đứa về một nơi
Thằng Nhảy Dù, Biệt Động
Đứa Địa Phương, sư đoàn
Thằng Thủy Quân Lục Chiến
Kẻ chắp cánh trên cao
Thằng bạn bè sông nước ...
Ngày đêm trên chiến địa
Mặt đối mặt quân thù
Sống chết tựa như tơ
Vì hai chữ tự do
Xả thân cho lý tưởng

Tháng tư ngày ba mươi
Đang chiến đấu cộng thù
Lệnh truyền buông vũ khí
Uất hận trong nghẹn ngào
Rời bỏ mảnh chiến y
Còn vương mùi chiến trận
Trở thành tên hàng binh
Sống cuộc đời nhục nhã
Với kiếp sống lao tù
Tôi vẫn luôn nhớ đến
Những thằng bạn cùng thời
Đồng chung trong cảnh ngộ
Trong kiếp sống tù đày
Nhưng không hề khuất phục
Trước loài thú thành người
Cùng tìm đường vượt trại
Chấp nhận mọi hy sinh
Bỏ xác trong rừng sâu
Hay dập bầm thân thể
Trong gông cùm hầm tối
Vẫn bền gan chịu đựng
Không một lời oán than
Nhớ đến những bạn tù
Đêm giáng sinh bẩy tám (78)
Trong tay không tấc sắt
Mặc cộng thù vây kín
Súng đạn nổ qua đầu
Năm K cùng cất hát
Một bài ca đấu tranh
Cho tự do con người
Nhớ những ngày gian khổ
Trong thung lũng tử thần
Khi cộng thù hiểm ác
Hành hạ bạn thân thương
Nên cùng nhau sát cánh
Đấu tranh với giặc thù
Với tinh thần bất khuất
Lính Việt Nam Cộng Hoà
Ngẩng cao đầu nhìn thẳng
Loài cộng thù gian manh
Nhớ những lúc biệt giam
Chia xẻ từng thìa cơm
Giúp nhau từng giọt nước
Để cùng nhau vượt qua
Những chặng đường gian khổ
Hun đúc chí căm thù
Chờ đến ngày phục hận
Đánh đuổi loài cộng nô
Mang lại ngày tươi sáng
Cho quê hương Việt Nam.

Kính hương hồn: Cao Hữu Hoàng, Nguyễn mậu Nội, Châu hoàng Lộc, Nguyễn thanh Sơn, Nguyễn văn Liêm, Hùng (sư tử)… đã bỏ mình khi vượt ngục
Tặng bạn tù Suối Máu, A20 Xuân Phước trong những ngày đấu tranh.

A20 Trương Mạnh Hùng
15-4-2014