A20 Lê Phi Ô
Thân gởi các anh em A20
Quán lá của cựu tù A20
A20 Lê Phi Ô
Thân gởi các anh em A20
A20 Nguyễn Đại Thuật
Tôi nhớ rất rõ chuyện xảy ra rất lâu khi tôi gần tròn bốn tuổi.
Hồi đó, gia-đình tôi
sống gần một làng chài ở Mỹ-khê, Đông-Giang thuộc quận ba thành-phố Đà Nẵng.
Ba tôi phục-vụ trong quân-đội VNCH, đơn-vị đóng ngoài Quảng-Trị, cấp bậc hạ-sĩ. Mẹ tôi bán cá ngoài chợ Sơn-trà. Mẹ tôi mua cá của những ghe chài cập bến vào sáng sớm, để đem ra chợ bán. Một buổi trưa Chúa Nhật, hai anh em tôi chơi banh ngoài sân cỏ bên cạnh nhà, chờ mẹ về cho ăn cơm. Anh tôi học lớp đệ thất trường Trung-học Đông-Giang, tôi học lớp mẫu-giáo của một trường tư trong phường. Đang chơi, vô tình trái banh do anh tôi đá quá mạnh, tôi đỡ không nổi nên bị trái banh trúng vào mặt. Đau quá tôi khóc ầm lên, anh tôi chạy đến dỗ dành tôi, lấy tay lau nước mắt cho tôi, xoa nhẹ vào má tôi, nơi bị đau. Vừa lúc đó mẹ tôi từ chợ về.Thấy mẹ, tôi càng khóc lớn thêm. Khi biết được sự việc, mẹ tôi quơ tay đập nhẹ mấy cái vào đầu anh tôi mắng: “Cha mi, làm em đau,” rồi vội dẫn tôi vào nhà, lấy khăn ướt lau mặt cho tôi, để tôi vào võng đưa qua đưa lại, dỗ dành: "Nín đi con, sau nầy đừng chơi banh nữa, tháng tới sinh nhật con ba về mẹ nói ba mua cho con chiếc xe đạp nhỏ, con đạp đi học giống như anh Hai của con." Nói xong, mẹ tôi đi vào bên trong nhà rồi trở ra, một lá thơ trên tay: "Đây là thơ của ba con gởi về hôm tháng rồi" mẹ tôi đọc:
A20 Nguyễn-Đại-Thuật
Mùa hè năm 2017, trong một bữa cơm tối, Thiery, con trai đầu của tôi mở
đài truyền hình ARTe, một đài hợp-tác Pháp-Đức để xem một
chương-trình phóng-sự ghi lại về câu chuyện của một gia-đình sắc tộc
thiểu-số sống ở Nam Lào mà đài đã báo cho khán thính giả biết
từ mấy ngày trước. Tôi cũng tò mò nhìn xem, vì sau kỳ nghỉ
hè, tôi cùng hai bác sĩ đồng nghiệp sẽ được bộ Y-Tế Pháp gởi qua
Lào hợp-tác trao đổi về việc phòng chống ung-thư trong một năm. Lời
người dẫn câu chuyện cho biết: Chuyện bắt đầu sau khi cuộc chiến tranh
Việt-Nam chấm dứt năm 1975. Chương-trình được phát không ngoài
mục-đích tiếp nối vòng tay yêu thương giữa người và người !
Trên màn hình, một gia-đình có một người đàn bà trẻ, hai thanh niên, một thiếu nữ, một bà lão tóc bạc cùng một đàn ông trung-niên, và người đàn ông bắt đầu câu chuyện:
A20 Nguyễn-Đại-Thuật.
Tôi được lớn lên tại làng Phước-Ninh, thành phố Đà-nẵng. Tên làng
Phước-Ninh là nơi chôn nhau cắt rốn của bên ngoại. Khi tôi được
sinh ra thì làng cũng đã được đổi tên thành khu phố. Nhà cha mẹ
tôi ở trong một kiệt mà sau nầy người ta đổi tên gọi là hẻm. Từ
nhỏ, tôi sống gần gũi với cha nhiều hơn với mẹ.
Cha tôi chỉ có một
tay và một chân. Chân phải cha tôi, từ gối trở xuống không còn. Tay
phải bàn tay cũng không còn. Những buổi trưa nằm ngủ trên ngực cha và
cha đưa võng bằng cây nạng gỗ chống xuống đất và khe khẻ hát ru tôi
vào giấc ngủ:
“... Nhưng than ôi, có một chiều thu lá thu
rơi... có một chiều thu lá thu rơi...ôm súng nhìn quê tôi... mơ trong
bóng ngày về..... mơ trong bóng ngày về...”
Thỉnh thoảng mấy
dì và cậu của tôi nói chuyện với nhau, tôi nghe được: “Ba con Hóa lúc
nào dỗ nó ngủ cũng hát bài nầy, buồn muốn chết.... mà đúng rồi, anh
ấy bỏ làng bỏ xứ ngoài Bắc xa xôi trôi giạt vào đây... nhớ về làng
cũ quê xưa cũng nên thương cảm anh ấy”.
(CHUYỆN ĐƯỢC VIẾT TỪ NHẬT-KÝ)
A20 Nguyễn-Đại-Thuật
Hôm nay thứ bảy, tháng
tư ở Pháp, thời tiết ấm lại. Tôi lấy xe lửa đi Bordeaux thăm người em họ và
đồng thời tìm chút thư giản sau những công việc căng thẳng ở Paris.
Bước lên xe vừa lúc
cửa tàu đóng lại... khởi hành. Ghế ngồi mang số của tôi đã được một bé trai
ngồi sẵn.
Thằng bé thật bướng
bĩnh, mặc dầu người đàn bà đồng hành với nó đã năn nỉ yêu cầu hoàn trả chỗ ngồi
cho tôi, nó vẫn không chịu nghe lời. Thằng bé viện lý do nó sẽ nôn ra khi phải
bị ngồi ghế ngược chiều hướng xe chạy. Người đàn bà có lẽ là mẹ của nó xin lỗi
tôi, đề nghị tôi ngồi vào ghế mang số của nó. Tàu khởi hành vào giờ cao điểm
ngày thứ bảy nên không còn ghế trống nào khác. Để tránh khó xử cho người đàn
bà, tôi chấp nhận ngồi vào ghế của đứa bé. Thằng bé nhìn tôi rồi cười
thắng cuộc. Tôi có dịp quan sát kỹ nó, tóc vàng, mắt xanh, mũi hếch, đúng là
thằng Tây con chính hiệu! Còn người đàn bà đồng hành với nó? Mẹ nó hay là một nữ
nhân viên xã hội có nhiệm vụ tháp tùng trẻ con vị thành niên khi di chuyển một
mình bằng phương tiện công cộng? Bà ta ước chừng không quá bốn mươi tuổi, tóc
đen, mắt đen, khuôn mặt được trang điểm thanh tú. Tôi tự hỏi bà là dân Á Rập,
Trung Quốc, Lào, Thái Lan hay Việt Nam? Rồi cũng tự nói với mình: Ôi! người
nước nào thì có liên quan gì đến mình!
Tuyết đang rơi giữa
trời Virginia
Tuyết rơi chi cho
băng giá người đi,
Ai bày tử biệt sinh
ly
Tấm thân tù tội, mấy
khi yên bình.
Nhà văn, Trung tá
tài tình
Duy Lam, hậu duệ
Nhất Linh nối dài,
Một đời nghệ sĩ mê
say
Tội gì phải chịu
đắng cay, gông cùm.
GARDEN GROVE (VB) – Theo Cáo Phó của gia đình, nhà văn Duy Lam, tên thật Nguyễn Kim Tuấn đã qua đời vào ngày 4 tháng 2 năm 2021 tại thành phố Fairfax thuộc tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ, hưởng thọ 89 tuổi.
Theo bài viết
“Gia đình Nguyễn Tường, vinh quang và bi kịch” của ký giả Mặc Lâm đăng trên
trang mạng của Đài Á Châu Tự Do (RFA) vào ngày 24 tháng 8 năm 2013 cho biết
thêm về thân thế của nhà văn Duy Lam như sau.
Ta viết dòng thơ
Khóc cho anh cho chị
Khóc cho cháu cho con
45 năm về trước
Ta buông súng bên đường
Khi chưa tròn trách nhiệm
Của một người quân nhân
Vứt chiến y súng trận
Khi còn vương mùi khói
Bên vệ đường thanh vắng.....
A20 Lê Phi Ô
Làm sao biết được sẽ... bao lâu !
Nước mất nhà tan vạn nỗi sầu
Tình có như không đời lận đận
Bến xưa biệt tích những con tàu.
Cũng muốn cùng em
tay trong tay
Ví như Vô Kỵ vẽ chân mày
Triệu Minh chính thật là em đó
Giữa chốn phong trần hương tóc bay.
Tiếc rằng hai đứa chẳng chung đôi
Giấc mộng thanh xuân ở cuối trời
Lính trận tử sinh nên lỗi hẹn
Sợ em đêm trắng
khóc quên đời.
Anh nhớ ngày nào
trong quán vắng
Chia tay nghe nhạc lính Nhật Trường
Mai ngày trên chiến trường lửa khói
Nhớ nhau cùng uống nước sông Tương.
Rồi có một ngày em ghé thăm
Dạo vườn hoa cảnh ngắm trăng rằm
Vai anh em tựa đầu thỏ thẻ
Nguyện cầu chung bước đến trăm năm.
Tiếc thay thời thế
loạn can qua
Chưa kịp trầu cau đã vội xa
Nợ nước tình em anh hẹn gặp
Ngờ đâu giông bão nát tan nhà.
Bao giờ... không thể nào thay đổi
Đừng sợ em yêu nắng sẽ về
Biết đâu ngọn gió Đông Phong đến
Sưởi ấm tình ta thoát bến mê.
Bao giờ... gặp mặt,
em đừng vội
Mùa xuân sẽ đến thật tình cờ
Con tàu viễn xứ giờ cặp bến
Viễn khách là anh thỏa ước mơ.
A20 Lê Phi Ô
A20 Vũ Xuân Thông
Như một lời tri ân chân thành đến tất cả các chiến sĩ Không Quân của KLVNCH đã ngày đêm tích cực yểm trợ Liên Đoàn 81 BCND chiến đấu để bảo vệ quê hương gấm vóc và hai chữ "Tự Do" ...
Công ty tôi đang làm nằm trên con đường
Mirama Road, sát nách một phi trường lớn của Thuỷ Quân Lục Chiến Mỹ, nên bắt
buộc mỗi ngày tôi phải đi và về trên con đường này. Và ngày nào cũng vậy, lộ
trình của tôi đều đi qua khu bảo tàng Không Quân chứa đầy các loại phi cơ, từ
thời có lỗ sĩ, từ thời tôi chưa được sinh ra trên cõi đời, cho đến những chiếc
phi cơ của thời Đệ Nhị Thế Chiến và thời chiến tranh Việt Nam.
A20 Lê phi Ô
Sau biến cố tù “cải tạo” trại Suối Máu nổi dậy
đêm Giáng Sinh 24 rạng 25 tháng 12 năm 1978, một số anh em bị công an “chấp pháp”
vc bắt giải giao về nhà tù Chí Hòa tại Sài Gòn, trong đó có tôi. Chúng tôi bị
giam trong xà lim khu ED mỗi người bị giam một xà lim riêng nên hoàn toàn bị cô
lập với thế giới bên ngoài, không ai nhìn thấy ai và cũng không biết những
người bị bắt chung với mình đang ở đâu.
A20 Huỳnh Ngọc Tuấn
Tháng 12 năm 1993, tôi bị (được) chuyển tới trại A20 Xuân Phước- Phú Yên, từ địa ngục trần gian An Điềm- Quảng Nam.
Lúc đó tại A 20 này có đến mấy trăm tù nhân chính trị và tôn giáo, tại đây tôi có được may mắn diện kiến những nhân vật lừng danh từ trước 1975, như giáo sư Đoàn Viết Hoạt, chú Phạm Đức Khâm và đặc biệt là thầy Thích Tuệ Sĩ.
Tôi được biên chế về đội 12, một đội chính trị phạm nổi tiếng với những tù
nhân bất khuất, “cứng đầu” nhất trại.
A20 Lê Phi Ô
(có những chuyện không thể
nào quên)
“Tôi xin chân thành cảm tạ những người bạn, người tình đã làm
cho tôi nửa đời…thê thảm !” (*)
- Mày tên gì ?
- Lê .…..
- Cấp hàm, chức vụ trong chế độ “Ngụy” ?
….thằng cán bộ công an hỏi liên tiếp cho dù lý lịch của tôi nó đã
biết trước. Hỏi tới đâu tôi trả lời tới đó.
- Tổ chức của mầy tên là gì ?
- …….?!!
- Tao hỏi, tổ chức phản động của mầy tên gọi là gì ?
- Ông gọi tổ chức nào ạ ?!
- Giờ nầy còn vờ vịt nữa hả, tao hỏi tổ chức phản động của mày tên
gọi là gì ?
- …….?!!