29/4/11

GIỌT NƯỚC MẮT CHO QUÊ-HƯƠNG

                    

        A20 Tống Phước Hiến
                                                                                                 

.                                                                            
            .. Ðến bao-giờ lấy lại được Giang-san!
                                                                                     Chế-độ nầy trâu ngựa sống không an,
                                                                                      Sài-lang đã dựng xong nền thống-trị.
                                                                                       Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ ?
                                                                                       Ai trái tim lân-mẫn vạn dân tàn.
                                                                                       Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan,
                                                                                       Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn.
                                                                                                                      Nguyễn-Chí-Thiện.

                                                                                                     
          Việt Nam Quốc Dân Ðảng thực sự đi vào đời sống tình cảm, ý chí thuở tôi còn mài miệt sách vở học trò. Khởi đầu bằng bài trần thuyết về Việt Nam Quốc Dân Đảng mà cuộc khởi nghĩa Yên Bái và sự trở về lòng đất Việt của mười ba vị tuấn-kiệt là trọng tâm. Ôi đất-nước oai linh từ buổi hồng hoang đã được bảo vệ và thắm đượm bởi vô vàn mồ hôi, trí tuệ và máu lệ của hàng hàng lớp lớp Tiền nhân hiệt kiệt và chiến sĩ anh hùng vô danh trải dài nối tiếp hy sinh, đấu tranh không ngưng nghỉ ! Giọt nước mắt thán phục, giọt nước mắt cảm kích thân phận quê hương. Giọt nước mắt kiêu hãnh giống giòng oanh liệt từ thời niên thiếu ấy thấm loang trên giấy trắng học trò. Chính giọt nước mắt nầy đã dẫn dắt tôi đến với bạn bè cùng trang lứa đối mặt với quân thù.

          Thế hệ chúng tôi phải đương đầu với lắm kẻ thù. Chúng tôi phải quyết liệt đấu tranh để thắng cái bản ngã thấp hèn  tự tại trong mỗi cá-nhân của kiếp người; phải chấp-nhận thua thiệt mới giữ vững ý thức và trận tuyến.


Cùng một lúc, chúng tôi phải đương đầu với hai kẻ thù có cả sức mạnh vũ khí, quyền-lực, lẫn xảo quyệt! Bề mặt, chúng cũng nhân-danh Tổ-Quốc, Công-lý… để tận diệt nhau, giành lấy phần thắng duy nhất. Ðôi khi vì sinh tồn, cần phát-triển thế-lực nên có khi chúng mặc cả, liên-minh !

          Thế-lực hung hãn trước hết là bọn Cộng-sản (CS) ác-độc, oan nghiệt.

          Thế-lực thứ 2 là bọn gian-manh nguy-hiểm, bọn núp bóng, trá hình Quốc-Gia. Chúng ở ngay trong hàng ngũ chúmg ta, có khi chúng lãnh-đạo cuộc chiến-đấu. Vì chúng, mà Chính-Nghĩa Quốc-Gia (CNQG) có lúc bị lu mờ, cộng-đồng QG chân-chính bị đánh giá sai lạc là: chia-rẻ, không quyết-tâm… Cả hai thế-lực nầy đều vô-liêm-sĩ, đều tội-đồ Dân-tộc. Nhưng với niềm tin sắt đá vào lẽ tất thắng của CNQG nên chúng tôi quyết đi, đi hết đời mình, đi với đồng-đội, kiên tâm bảo-tồn hương-hỏa Tổ-tiên.

          Ðảng sử VNQDÐ là những trang sử kiêu-hùng bi-tráng, chất-ngất ý-chí sắc-son dũng-cãm, viết nên bằng huyết lệ VN với ba cương-lĩnh căn-bản:

                             -  Dân-Tộc Ðộc-Lập
                             -  Dân-sinh hạnh-phúc.
                             -  Dân-quyền tự-do.

          VNQDÐ huy-động lưc-lượng Dân-tộc trong tiến-trình đánh đuổi ngoại-xâm. xây-dựng Tổ-quốc. Ba cương lĩnh VNQDÐ triệt-tiêu ba độc-quyền CS:

           - Ðộc quyền ý-thức-hệ chính-trị, thiết-lập chế-độ chuyên-chính cầm quyền.
           - Ðộc quyền các phương-tiện truyền-thông, giáo-dục và luật-pháp.
           - Ðộc-quyền kinh-tế và mọi quan-hệ về phương-thức sản-xuất và tiêu dùng.

          Ba cương-lĩnh VNQDÐ và ba độc quyền CS mãi mãi là hai đối lực tìm cách tiêu-diệt  nhau. Ðó là hai nguồn ý-thức đối chọi nhau quyết-liệt như trắng đen, nước lửa, ngày đêm, no đói, sống chết, như đoàn tụ với chia-ly, như hạnh-phúc với khổ đau… không thể nào và không bao-giờ pha trộn để hòa hợp hòa giải được.

          Cuộc đấu-tranh khốc-liệt của Người QG nhằm đi đến mục-tiêu hướng về Chân, Thiện, Mỹ chôn vùi bao ác độc, nghiệt-ngã, bạo-tàn; tiêu-diệt cái phi Ðạo-lý, phi Tổ-Quốc của CS. Ðiển-hình cho hai lực lượng ấy là VNQDÐ cùng với nhân-dân Việt-Nam hợp cùng nhân-loại vì lương-tâm quyết-liệt tận diệt thế-lực gian-tà, hôn ám CS, và bọn xu nịnh, lưu manh hám danh hám lợi.

          Dù bản án tử-hình đệ-tiện, dù ngục-tù man rợ, bọn CS vẫn không ngăn chận được bước tiến của bao Liệt-sĩ, Chiến-sĩ vì Quê-hương dấn-thân.

          Dù chiến-trường tấn-công bọn CS ở khắp mọi nơi đều chiến-thắng và mang lại nhiều thành-quả đáng kể.

            chúng ta nhận-diện được bộ mặt ghê tởm của những kẻ tuy đồng chủng nhưng vì lợi danh, vì quyền-lực biến chúng thành những tên ác quỷ sống bám trên máu xương, lầm than của đồng-bào.

          Tất cả dường như sẵn sàng trở nên những cơn địa-chấn, những cơn hồng-thủy khủng-khiếp  những trận cuồng phong cuốn trôi và chôn vùi CS xuống đáy đại-dương. Nhưng thực-tế, mãi đến hôm nay; Ðất Nước, Quê-hương vẫn tiếp tục thấm loang nước mắt. Máu lệ và oán hận của Dân-tộc vẫn còn chảy. CS vẫn còn là tai ách, là quốc-nạn. CS vẫn tồn tại như một thách-thức, một Quốc nhục !? Đau đớn thay thế lực chúng vẫn còn vững mạnh !

          Ước nguyện :

-       Dân Tộc Ðộc Lập
-       Dân Sinh Hạnh Phúc
-       Dân Quyền Tự Do

          Còn quá xa, còn là khát-vọng, còn là lý-tưởng ?

          Tại sao chúng ta chưa vùi lấp được ba độc quyền ngang-ngược, gian-manh và tội ác ấy ?

          Xin hãy một chút lắng lòng tự-kiểm:

1.     Trong tiến trình đấu tranh, chúng ta chưa triệt để với kẻ thù. Nhiều lúc quân-thù sắp bị tiêu diệt thì chúng ta ngừng tay cho chúng kịp phục hồi! Có thể  vì đại nghĩa dân tộc, có thể vì chưa hiểu hết sự lưu manh, quỷ quyệt của kẻ thù.
           Kinh-nghiệm cho ta nhận-định rằng: Lúc nào CS kêu gọi đoàn kết, hòa hợp, hòa giải, tha thứ chính là lúc chúng đang đi trên đường hướng về tử lộ. Lúc ấy, chúng ta bị kềm hãm, phải vẫy vùng giữa những tình-cảm nặng tính QG bởi những từ ngữ như “tình dân tộc, nghĩa đồng bào”. Chúng ta đã từng phải quỵ ngã vì những tình tự thiết tha đó.

2.     Chúng ta quá dễ dàng tha thứ, mau chóng cho phép bọn gian trá hội nhập vào hàng ngũ chúng ta mà không cần thử thách, không đợi thời gian để đo lường, sàng lọc. Chỉ cần bất cứ ai trong bọn chúng phản-đối lẫn nhau là chúng ta vội vàng xếp vào cái gọi là “phản kháng, cảnh tỉnh”. Hậu quả: hàng ngũ chúng ta thêm chia rẻ và kẻ thù có thêm cơ hội thuận lợi xâm nhập làm lực lượng ta tan nát, chiến hữu ta bị chết thảm, tù đày oan uổng, những tổ chức kháng chiến của ta bị tan vỡ đã thực tế chứng minh.

3.     Chúng ta quá chủ-quan xem nhẹ kẻ nội-thù. Ðây là bọn xu-nịnh, bọn giá áo túi cơm, bọn vô liêm sĩ. Giống như CS, lý tưởng và mục tiêu tối-hậu của chúng vẫn là quyền lực tanh hôi. Vì quyền-lợi vật chất, chúng sẵn sàng ti-tiện, bẩn thỉu, đê hèn thỏa hiệp với CS. Lắm khi, bọn nầy còn nguy hiểm hơn cả CS. Bởi chúng đứng trong hàng ngũ chúng ta, chúng mượn danh chúng ta để trục lợi. Bọn Việt gian nầy không bao giờ có lương tâm hay sĩ diện. Thật ra nhận diện chúng không mấy khó khăn. Chúng xuất-hiện rất nhiều nơi, tìm cách tranh-đoạt chức vụ. Bằng nhiều hình thái, chúng đánh lừa, gieo vào chúng ta ngộ nhận rằng chúng là thành phần lãnh đạo, thành phần có trách nhiệm trong bất cứ tổ chức, hội họp nào. Chúng cố gắng chứng tỏ là nhân vật có tầm vóc lãnh-đạo. Có khi chúng khôn ngoan giả dạng “mai danh ẩn-tích” hay đứng ngoài, đứng trên “mọi sự tranh chấp”. Nhận định và lập trường “vô thưởng vô phạt” nghĩa là hoàn cảnh nào cũng có thể ngụy biện giải thích. Nếu đụng tới quyền lợi, chúng không tiếc lời trân tráo phao vu, dựng chuyện phỉ báng những người tận lực cống hiến cho đại cuộc. Lắm lúc chúng cũng diễn trò hung hăng, cực đoan.

4.     Chúng ta coi nặng tình cảm cá nhân hơn sự an nguy của tổ chức. Do vậy thường khi chúng ta nghi ngờ rồi xa lánh nhau mỗi khi có ý kiến khác biệt. Ðã không cho nhau cơ hội giải bày; lại dễ bị khích động, dễ chấp nhận những thông tin của ai đó nói về những vấn-đề không thuận lợi cho người kia. Ðây là một trong những lý-do chủ yếu gây nên tình-trạng phân-hóa.

          Chúng ta bị ràng buộc quá chặt với quá-khứ, Nên thường định-vị giá trị con người qua vị trí xã hội đã có từ trước. Ðành rằng không phải “cá mè một lứa” nhưng tư cách mới thực sự cần thiết để xác định niềm tin và sự tôn kính.

          Ngoài những nhược điễm chủ-quan chúng ta cần nên xem xét sách lược của CS và ý thức của ta về nhân vật lãnh đạo cũng như nhân sự trong tổ chức:

            1/ CS là một tập-đoàn thống trị, tổ chức rất chặt chẽ; với một bộ tham mưu đầy thủ đoạn gian trá, lưu manh tráo trở và sắc máu. Thần thánh hóa lãnh-tụ, thần phục cá nhân lãnh đạo nghĩa là thần phục tập đoàn. Bộ chính trị mãi mãi là sách lược. Ðể sống còn, tùy theo cấp chức, thế lực phe nhóm chúng chia chác quyền lợi cho nhau khá sòng phẳng. Ngay cả cán-bộ hạ tầng vẫn được có cái quyền của một tiểu ác bá địa-phương.

               * Còn chúng ta, khi cần suy cử một cá nhân làm đại diện, làm trung tâm tập họp lực lượng thì không lâu sau đó sẽ có sự đả phá, chống đối. Sự chống đối ấy phần nhiều không bắt nguồn từ lý tưởng chân chính mà vì tỵ hiềm nhỏ nhen. Thông thường từ bọn hoạt đầu, lái buôn, đầu cơ chính trị hoặc bọn tay sai, bọn a dua, vô liêm sĩ, bọn giá áo túi cơm. Phương-thức thường là rỉ tai, truyền đơn, thư nặc danh hay lạm dụng bừa bãi quyền tự do báo chí, viết vung vít vô trách nhiệm. Nếu pháp luật can-thiệp thì xin cải chính, ra tòa bị xác nhận tội trạng thì muối mặt thả lỳ chứng minh mình “thuộc thành phần xã hội phải trợ cấp”, luồn lách chui lòn pháp luật. Hằng ngày chúng ra rả trên các phương tiện truyền thông đại chúng.

          Ký giả, truyền thông tự thân rất cao quý, nay bị bọn lòng dạ lang sói làm phẩm cách bị tổn thương. Quần chúng nào thiếu thông tin hoặc lười lý luận hay ít tham-gia các sinh-hoạt cộng đồng rất dễ bị chúng lường gạt.

              * Giữa riêng tư và đại cuộc chúng ta vẫn chưa phân biệt rõ ràng, nên chúng ta chưa có cơ hội tập họp được ý chí, lòng quyết tâm; do vậy mà điều kiện trang trải tấm lòng chung bị hạn chế. Tất cả dẫn đến hậu-quả là cho đến hôm nay, chúng ta chưa đồng lòng được với nhau một khuôn mặt lãnh tụ dù rằng chúng ta không thiếu những bậc nhân tài đức độ.

          2/ Nhân phẩm, đạo đức không bao giờ là nỗi băng khoăng của CS. Muôn đời, mục tiêu của chúng vẫn là tiếm đoạt quyền lực. Chính trị là phương tiện chủ yếu để thủ đắc mọi quyền lợi. Hưởng thụ bất chính mới là mục tiêu tối-hậu. CS thừa hiểu thế lực lưu manh, hung-hãn sẽ bị gãy đổ nếu chúng không kịp thời tương nhượng, thỏa hiệp với nhau, kể cả với bọn bất lương, đồng thời chúng cũng ra sức củng cố địa vị bằng những thủ đoạn dã man với nhân dân, tàn nhẫn với đồng bọn, không nương tay với bọn nhập nhằng cơ hội. CS cũng thừa biết lực đối kháng từ nhân dân luôn âm-ỷ, nung nấu, mai phục và sẵn sàng chực chờ thời cơ biến thành cuồng phong dữ-dội.

             * Còn chúng ta, chỉ cần một vị nào đó có một lỗi lầm nhỏ thường tình; có khi do sơ suất là lập-tức bị thổi phồng, không ít vị còn bị bịa chuyện để bêu xấu. Chúng ta thích dùng lời lẽ lịch sự để đối đãi chiêu-dụ kẻ thù; ngược lại, với anh em ta lại ít khoan-dung. Khuyết điểm này có thể do kẻ thù mà cũng có thể do cái đen tối nằm sâu trong cái tâm chúng ta mà vì quyền lợi, vì mặc cảm chúng ta cố bảo vệ, che-dấu và đồng lõa. Hãy nhớ rằng, nếu chúng ta không cấp thời tỉnh ngộ, thì chúng ta cũng đang là kẻ thù của chính chúng ta, một loại người mà chúng ta kinh tỡm, chúng ta kết án.

          Nỗi nhức  nhối là trong hàng ngũ chúng ta là bọn hoạt đầu, bọn ham lợi hám danh, phường giá áo túi cơm còn tồn tại, quấy phá. Chúng ta đã phải vướng đủ mọi điều tai tiếng và phải xấu hổ vì bọn nầy. Phải cảnh giác chúng, dù chúng đã bị phỉ nhổ, bị lộ diện, cũng đừng nghĩ rằng chúng đã tự hối hay thua trận, chúng chỉ rút vào bóng tối ! Chúng là con vi-trùng chực chờ chúng ta suy yếu để tấn công tiêu-diệt. Tiêu diệt chúng ta là thành tích, là điều kiện để chúng cầu xin miếng đỉnh chung từ cộng sản.

          Hào quang Tiền nhân là lực thúc-đẩy chứ không phải duy chỉ để tự hào, tự an ủi rồi tự cho phép bình yên, nghỉ ngơi, chấp-nhận số phận hay cậy nhờ. Mọi sự bào chữa, thoái thác trách nhiệm, trốn lánh nhập cuộc đều đắc tội với Tiền nhân và con cháu.

          Muốn tăng cao hiệu năng chúng ta phải tự thành thật và nghiêm khắc kiểm điểm ưu, khuyết điểm những thành bại đã qua. Nhận diện lại ta và địch không những ở chiến trường mà ngay cả trong mọi tình huống của đời sống. Từ đó chúng ta có kế hoạch thực tiển tấn công kẻ thù. Thành quả của sự công phá trên đầu giặc chứng minh được thực lực và sự quyết tâm của chúng ta.

          Hình-ảnh Giang Sơn gấm vóc, Hồn Thiêng Sông Núi chuyển mang hịch lệnh Tổ tiên thúc giục. Hình-ảnh mười ba vị Liệt-sĩ Anh Hùng hiên ngang hy sinh trên đài “Bảo-Quốc” quang vinh tại pháp trường Yên Bái. Triết-lý “sinh ký tử quy” và lá cờ Vàng Ðại-nghĩa trở thành vũ khí, trang bị cho tôi vào trận chiến ngay trong lao tù đày đọa. Giọt nước mắt đầu đời cho Quê hương năm xưa vẫn chưa khô. Giọt nước mắt ấy đã cùng tôi đánh bật quân-thù trong tình thế không cân sức nhưng vô cùng khốc liệt. Chiến tích lớn lao nhất của chúng ta là  buộc CSVN phải trả lại Chính Nghĩa Quốc Gia Dân Tộc cho chúng ta. Cộng sản phải trả lời trước lịch sử:

             -  Tại sao cộng sản là bóng tối, là tội ác, là hiểm họa mà nhân loại cần lập tức loại trừ ?

          Hệ luận đó dẫn đến lý do:

-         Tại sao chúng ta chống Cộng ?

          Hôm nay, giọt nước mắt ấy lại cùng tôi lưu lạc nơi xứ người. Một tấm lòng trong vạn tấm lòng đang hướng về Quê Mẹ rách nát thương đau.

          Với nén nhang tưởng niệm, xin thành kính dâng lên Ðức Quốc Tổ, Chư vị Anh hùng tuấn kiệt và mười ba vị Liệt sĩ Yên Bái biểu trưng cho thời kỳ đấu tranh anh dũng quyết liệt của thời cận đại trong thiên anh hùng ca VN kiêu hùng bất khuất.

           Chúng tôi thành khẩn xin những nhà lãnh đạo các lực lượng Dân tộc đang nổ lực, kiên tâm tiêu diệt CS để xây dựng lại quê hương hãy cùng nhau liên kết, bủa vây, liên tiếp tấn công; dồn bọn Mafia đỏ từ thế bị động đến rạn nứt rồi vỡ từng mảnh và tan tành. Sẽ đắc tội vô cùng với lịch sử nếu hôm nay các lực lượng cứ lo chỉ trích lẫn nhau, cứ vì tự ái cá nhân khống-chế Tổ chức mình, làm trở ngại công việc lập thành sức mạnh tổng hợp Dân tộc để bọn CS có cơ hội thoát hiểm thêm một lần nữa.

          Chúng tôi đã sẵn sàng, xin được cùng Quý vị tiến lên phá tan kìm kẹp, giải thoát cho đồng bào. Tin chắc rằng chúng ta phải dựng được cờ Vàng đại nghĩa, thực hiện được một VN hùng cường, thái bình tự do và nhân ái ./.

                                                                            
                                                                                              A20 Tống Phước Hiến         
                                               

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét