22/1/12

CHIẾC KẸP TÓC


Bài thơ này viết về sự việc có thật tại trại A 20 Xuân Phước. Nhân vật chính trong bài thơ là một anh bạn trẻ, tù chính trị có án tại nhà 4. Tôi đem bài thơ đến len lén tặng anh. Mấy ngày sau anh gặp tôi và nói “Tụi nó đạp gẫy cây kẹp tóc ; tôi đã nhờ gởi bài thơ của anh về tặng em gái tôi để thế cho cây kẹp. Chắc nó hiểu lòng tôi
Chiếc kẹp tóc xinh xinh
anh dành tặng cô em gái
ngày anh đi tù còn nhỏ dại
giờ đã bước vào tuổi mộng mơ
chiếc kẹp tóc đơn sơ
nhưng ấp ủ
biết bao tình thương
của nguời anh tha hương

tên công an thèm thuồng
nhìn chiếc kẹp xinh xinh
hắn bỗng nhớ gia đình
nhớ quê hương miền Bắc
nhớ những bát khoai chấm muối ăn mặn chát
nhớ bà mẹ chân đất lội phân
nhớ những đứa em mong tết quanh năm
để được ăn tí thịt
áo quần vá chằng vá chịt
tóc dài vẫn buộc dây chun
ao uớc chiếc trâm cài đầu

hắn giằng chiếc kẹp đút vào túi áo
rồi mặt mày trâng tráo
“ Nhân danh Đảng và Nhà Nước tôi thu “
hắn tưởng rồi sẽ trơn tru
như bao lần trước
ăn cướp của tù
nhưng lần này người tù phản đối
anh đứng hiên ngang như vị quan tòa
buộc tội
bắt bị cáo im lặng cúi đầu
nghe từng chữ từng câu
bài học về lương thiện và liêm sỉ
trước mặt anh em tù đang cười thích chí
tên công an mặt mày bí xị
móc chiếc kẹp ra
bẽn lẽn ngượng ngùng
giữa đám đông
hắn muốn chui vào lòng đất
nhưng Đảng không dậy môn độn thổ
mà chỉ dậy thói lưu manh
hắn đạp chiếc kẹp gẫy tan tành
người tù đôi mắt long lanh
giận giữ
anh không nói nhưng dáng điệu đã thành ngôn ngữ
ghê tởm, căm thù

anh có trái tim dào dạt tình thương
anh có nét đẹp tâm hồn
anh có cả lòng dũng cảm
và lẽ phải với anh là bạn
nhưng đàng sau tên công an là súng đạn
nên chúng như một bầy thú hung hăng
nhảy xổ vào anh bằng đòn thù hèn hạ
nắm tay, cùi chõ, đầu gối, gót chân
ngực anh, bụng anh đầm đìa máu
anh giờ như cánh chim bị bão
mỗi lúc trở mình là mỗi cơn đau
nhưng trái tim anh
tình vẫn dạt dào
tâm hồn anh
vẫn như vầng trăng sáng
khuôn mặt anh
vẫn hiện ra lòng dũng cảm
và đôi mắt anh …
càng rực lửa căm thù
A20 Phạm Đức Nhì


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét