A20 Lê Phi Ô
Người vui bên ấy, xót xa nơi nầy… thương hình bóng ai,
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm nghe giọt nắng phai.
Đời như sương khói mơ hồ trong bóng tối,
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi… riêng một góc trời ! (1)
Trực-thăng sau
khi bỏ đồ tiếp tế xuống bãi đáp, vội vàng cất cánh vì nếu chậm trễ có thể bị ăn
đạn cối 82 ly hoặc đạn hỏa tiễn 107 ly của việt cộng. Từ xa tôi thấy anh bưu tín
viên khệ nệ khiêng cái túi đựng thư từ công văn có vẻ nặng nhọc… tôi nghĩ thầm
“hy vọng kỳ nầy mình có thư !”. Đã nhiều tháng liên tiếp tôi không nhận được
thư của Hồng-Gấm, những lần trước thư của em cũng thưa thớt mà đáng lý phải có
đều đặn mỗi tháng.
Một tháng nữa trôi qua nhanh chóng,
trực-thăng tiếp tế kỳ nầy tôi không chờ không đợi mà lại nhận được thư từ em,
lá thư mỏng chỉ có hai trang giấy không như cả chục trang như những lần trước.
Chưa muốn đọc liền, tôi bỏ thư vào túi áo rồi cùng vài người bạn vào quán nước
và… gọi beer, mấy người bạn nhìn tôi như chưa bao giờ được nhìn. Thường thì bọn
tôi chỉ uống café sữa đá, vì tôi chưa khi nào biết uống rượu beer. Đưa ly beer lên nốc một
hơi 1/3 ly đã sặc sụa, nước mũi chảy tùm lum, thằng Bá giành ly beer trên tay
tôi, tôi bảo “đưa lại đây” nó không đưa và gọi cho tôi ly nước đá chanh.
“Hồng-Gấm ơi, nhận được thư em đáng lý anh vui
mừng biết mấy, bạn bè có rủ đi đâu anh cũng không đi, tìm một chỗ nào vắng vẻ
nhất ngồi đọc thư em, đọc đi đọc lại mà vẫn muốn đọc nữa, mười trang thư em
viết mà anh vẫn thấy ngắn… nhưng sao bây giờ thế nầy !”
Mấy đứa bạn thường khi, hể thấy
thằng nào buồn thì tụi nó chọc đến khi nào cười mới thôi. Không hiểu cái bản
mặt của tôi hôm nay như thế nào mà đứa nào cũng nín thinh, thằng Hai suỵt khẽ
ra dấu im lặng khi nhạc từ dĩa hát tới đoạn…
Thương rất nhiều mái tóc xõa bờ vai
Tình khôn lớn nỗi chờ mong ôi quá dài
Lòng vẫn u hoài nghĩ chuyện tình đổi thay
Đời ai biết được ai, chia ly là hết… xót xa nhiều cũng thế
Nếu mai sau gặp xin cúi mặt… làm ngơ ! (2)
Tôi cười khẽ, nụ cười biểu lộ sự bất mãn, hình
như tác giả bài nhạc chưa biết yêu là gì, xem tình yêu như một trò đùa: “Chia ly là hết… xót xa nhiều cũng thế - Nếu
mai sau gặp xin cúi mặt… làm ngơ !”. Mấy đứa bạn thấy tôi cười tụi nó khoái
chí tưởng như đã thành công “làm cho bạn… hết buồn” !
Đêm đó, bên chiếc
đèn dầu le lói trong một góc lô-cốt… có một xác người, đúng ra nếu không có đôi
mắt còn mở trừng trừng thì không khác gì một xác chết nằm bất động… lâu, lâu
lắm. Rồi cái xác người chưa chết đó ngồi dậy lưng dựa vào vách, moi trong túi
áo ra lá thư và đọc. Đây không biết là lần thứ mấy cái xác không hồn đó… đúng
ra là tôi đọc lá thư nầy !
Thư của Hồng Gấm báo tin sét đánh…
nàng bị ung thư máu, lâu nay em không muốn cho tôi biết. Bịnh nầy nếu chữa chưa
chắc gì khỏi hẳn, nhưng nếu có chữa khỏi đi nữa cũng không thể nào được vì làm
gì có tiền để chữa bịnh. Ung thư máu phương pháp duy nhất là thay máu hoàn toàn,
nền y học Việt Nam chưa có bác sĩ giỏi về ung thư cũng như chưa đủ dụng cụ để
chữa bịnh nầy. Phải qua Nhật hoặc qua Âu Châu, tốn hàng triệu dollars thậm
chí nhiều hơn nữa mà nghèo như gia đình em thì chỉ nằm chờ chết. Tôi hoàn toàn
bất lực trước vấn đề trọng đại nầy, thật chua chát… góp phần cứu nước thì tôi
có thể làm được, nhưng góp phần chỉ để cứu một người mà người đó lại là người
tôi thương yêu nhất đời thì… đành xuôi tay !
Thư nàng viết nét chữ run run, em
bảo là em ở cách xa quê nhà nhiều ngàn cây số, nhiều ngàn cây số là ở đâu ? Mẹ
nàng đi theo để săn sóc cho nàng, nội cái việc mẹ nàng “đi theo” cả gia đình
nàng cũng không có đủ tiền. Như vậy là em đã xa tôi… lần nầy có thể nào là vĩnh
viễn không em ?!. Đứng trước mũi súng quân thù tôi không hề nao núng, sao trước
cái tin nầy… tôi như người mất hết sức lực, thậm chí cầm lá thư không muốn nổi.
“Cách đây vài năm anh mất chị Nhung của em lẽ nào bây giờ lại… mất em, không
hiểu gia đình em kiếp trước có gây sát nghiệp nào không và bây giờ đến
lúc phải trả…!!!”
Rồi một tia hy vọng ập đến thật
nhanh: Hồng Gấm cho biết cũng may có một vị ân nhân ra tay giúp đỡ, vị nầy là
Ông Tổng Giám Đốc và cũng là chủ nhân hãng xuất nhập cảng nơi anh rể của Hồng
Gấm làm việc (chồng chị Hai), đứa con gái út của ông là bạn cùng lớp với Gấm
khi còn ở trung học và hiện nay cả hai cùng học năm thứ nhất Đại Học Sư Phạm.
Với bệnh ung thư nầy dù may mắn
được mạnh thường quân giàu có bỏ tiền cứu chữa cũng không làm cho tôi yên tâm
được. Ước gì tôi có thể đau bịnh thế em, mới 19 tuổi cuộc đời em còn quá dài
trước mặt ! Một ý nghĩ khác chợt đến với
tôi, họ giúp như vậy có điều kiện gì không ? Mà gia đình em có gì để mà họ đòi
điều kiện hay là... em không bị bịnh, em muốn dấu tôi điều gì mà bịnh chỉ là
cái cớ để em tránh mặt. “Em đã xa anh nhiều ngàn cây số” đọc lại đoạn nầy sự hoài
nghi của tôi càng nhiều hơn, xa nhiều ngàn cây số là ở đâu sao em lấp lửng
không nói rõ. Cơn bịnh ung thư chắc phải có triệu chứng nào đó trước khi biết
chắc đó là ung thư, trong các thư trước ít ra em cũng nói cho tôi biết. Như
vậy, em dấu tôi cả năm nay rồi bất ngờ em báo cái tin sét đánh nầy. “Gấm ơi,
điều gì xảy ra mà em không muốn cho anh biết, em không còn yêu anh, em cũng
không bịnh hoạn gì hết và vì lý do nào đó không tiện nói ra phải không em ! Em
muốn dấu vì thương hại anh, em muốn bỏ anh hoặc gì gì cũng được miễn sao em
không phải mắc bệnh ung thư là anh mừng vui lắm - phải thế không em !”
Những ngày tháng tiếp nối đối với
tôi là những tháng ngày dài vô tận, những tháng ngày mong đợi một tin vui hoặc
là tin buồn ! Nguồn hy vọng trong tôi dần dần pha lẫn sự bất mãn, oán hờn rồi
yêu thương nhung nhớ, khắc khoải đợi chờ. Tôi oán trách ông Trời, tại sao cho
tôi gặp em rồi yêu em để rồi cuộc sống tình cảm, nội tâm của tôi không một ngày
yên ổn, buồn vui không còn thuộc về tôi nữa mà phụ thuộc vào một người khác.
“Hồng Gấm ơi, bây giờ em ở đâu, em có còn vui tươi hồn nhiên như những ngày
tháng cũ, cái ngày mà anh lén hôn em trong một buổi chiều hè đầu tiên khi về
phép…!”
----o----
Vừa nhận được thư từ bà chị của
Hồng Gấm, tôi đã viết nhiều thư cho gia đình Gấm để hỏi về tình trạng hiện nay
của em, đến nay mới có thư trả lời. Chị Hai cho biết bịnh tình của Gấm đã
thuyên giảm nhưng có lẽ phải nhiều năm nữa mới dứt hẳn với điều kiện đừng “di căn”,
trong thư không hề nói đến Hồng Gấm đang ở đâu, có lẽ quên hoặc cố tình “quên”
?, lá thư ngắn chỉ chừng một trang giấy… có điều gì đó không được bình thường,
hình như muốn giấu tôi điều gì ngoại trừ điều tôi cần biết hiện giờ là sự an
nguy của Hồng Gấm.
“Hồng Gấm ơi, nghe tin bịnh tình của em đã
thuyên giảm, không còn gì vui mừng cho bằng, mừng muốn chảy nước mắt, cho dù
sau nầy vì bất cứ lý do gì, em… không còn là của anh nữa !”.
Những tháng kế tiếp, chiếc trực thăng
tiếp tế cứ đến rồi đi, không một tin thư đưa lại làm sự chờ đợi của tôi cũng
mòn mỏi và tôi trở nên bất cần… đời. Sài Gòn nơi phồn hoa đô hội, nơi bước ra
đường là áo quần sặc sỡ, nơi nhiều thứ vui chơi với đèn hoa rực rỡ, nơi nam
thanh nữ tú, nơi em cùng bạn bè hằng ngày tung tăng đến trường và vui chơi mỗi
dịp cuối tuần trên đường phố đông vui và đầy cám dỗ. Nơi mà những người cùng
trang lứa chúng tôi… họ chưa bao giờ nghe tiếng súng, chưa biết thế nào là
chiến tranh và chết chóc trong khi đây đó trên quê hương máu lửa từng giờ từng
phút, những người lính gục ngã trên chiến trường để bảo vệ từng tấc đất quê
hương !
Có lần chị Hai đã từng khoe với
tôi về em với thái độ đầy tự hào rằng, đã biết bao anh chàng cùng lớp hoặc trên
em vài lớp đeo đuổi em, có vài cậu đẹp trai con nhà giàu ngỏ ý với em nhưng em
đều từ chối khéo vì lòng em đã hướng về một người lính nơi tiền đồn heo hút xa
xôi. Người lính đó không hề đẹp trai mà lại nghèo nữa (lính thì làm sao giàu
được phải không em) người lính đó chỉ có bộ đồng phục bạc màu sương gió, chỉ có
đôi tay rắn chắc luôn ôm ghì tay súng ngày đêm bảo vệ quê hương, bảo vệ từng
giấc ngủ yên lành cho người dân để khi mỗi sáng nắng lên, đường quê có những em
nhỏ cắp sách đến trường, những người nông dân dắt trâu ra đồng và những bà,
những cụ tấp nập trên đường ra chợ.
----o----
Từ ngày nhận được thư của chị Hai
báo tin bịnh của Gấm đã “thuyên giảm”… đến nay đã hơn nửa năm, tôi không
hề nhận thêm một tin nhắn nào nữa từ gia đình nàng. Gia đình Hồng Gấm không có
con trai vì thế mọi người xem tôi như đứa con, đứa em ruột thịt… nhưng chuyện
trọng đại nầy liên quan đến sinh mạng của Hồng Gấm mà mọi người có vẻ hờ hững,
sáu tháng không một lá thư. Đã hai lần tôi đi phép về Sài Gòn, trừ ngày đi và
ngày về còn lại hai ngày tôi ghé thăm mộ Hồng Nhung và nhiều lần tôi muốn đến
Dakao thăm chị Hai để biết rõ tin tức Hồng Gấm và rồi cũng nhiều lần tôi hủy bỏ
ý định.
Có đến thì cũng không gặp
được Hồng Gấm vì nàng chữa bịnh cách xa “nhiều ngàn cây số ?”, hoặc như có
chuyện gì đó mà Hồng Gấm hoặc gia đình em muốn giấu tôi và không muốn tôi gặp
Hồng Gấm thì sao. Ý nghĩ Hồng Gấm không bịnh hoạn gì hết, không đi đâu
hết chỉ vì muốn lánh mặt tôi mà thôi, do đó tôi quyết định không đến và về
thẳng đơn vị. Tôi ước ao điều suy đoán của tôi đúng, sự an nguy của Hồng Gấm là
trên hết cho dù em có lừa dối tôi, cho dù em không còn yêu tôi ! - Lời nhạc
trong một nhạc phẩm nào đó của Hoàng Thi Thơ như xoáy tận tâm hồn người lính
trẻ làm tôi cảm thấy mình già đi giữa tuổi đôi mươi:
“Hỏi tình xưa mong chờ
nhưng ai chẳng đến, hỏi người xưa tôn thờ có nhớ hay quên. Hỏi ngày nao con
thuyền lại quay về bến, và… hỏi, tại sao thế giới đông người nhưng chỉ thấy
riêng em !”
----o----
Về tới hậu cứ sau cuộc hành quân,
anh Bưu Tín viên trao cho tôi một gói nhỏ, địa chỉ và người gởi là chị của Hồng
Gấm, không biết bên trong có gì…? Tôi cố giữ bình tĩnh chờ đêm đến, khi mọi
người bắt đầu ngủ, tôi mở gói thư ra xem.
Bên trong là một lá thư chị Hai
gởi cho tôi, một chồng thư khác của Hồng Gấm gởi cho chị Hai được dánh số từ 1
đến 10 gói riêng trong một bọc nylon. Đọc xong thư chị Hai tôi ngồi thẩn thờ
nhiều giờ đồng hồ, cảm xúc giữa nỗi buồn và niềm vui hiện rõ trên nét mặt theo
từng dòng thư chị Hai viết !
Trước hết, chị Hai thay mặt cả
gia đình xin lỗi tôi, chị bày tỏ sự hối tiếc và lòng ân hận vô bờ bến vì đã lừa
dối tôi. Chính chị đã bày mưu kế ép buộc Hồng Gấm phải nghe theo chị đã
gây tổn thương cho một người mà chị đã từng xem như là đứa em
ruột kể từ ngày Hồng Nhung chị của Hồng Gấm chết, chị đã vô cùng lo
lắng rồi tôi sẽ ra sao, có chịu đựng nổi sự tan vỡ tình cảm quá lớn nầy không !
– Sự lơ là viết thư, lời lẽ trong thư Hồng Gấm viết cho tôi nhạt nhẽo cũng đều
do chị đạo diễn, chị rất đau lòng khi nhìn đứa em gái mình vừa viết thư vừa
khóc nức nở…! Chỉ có cách làm tôi nghi ngờ rồi chán ghét tôi mới có thể chóng
quên được Hồng Gấm. Tôi cũng đã sững sốt và vui mừng muốn phát điên khi chị Hai
cho biết là Hồng gấm không bịnh hoạn gì cả, vẫn mạnh khỏe và… vẫn tha thiết yêu
tôi, chỉ mẹ của Hồng Gấm mới bị ung thư mà thôi.
Ông giám đốc xuất nhập cảng, con
gái út ông ta là bạn học với Hồng Gấm, con trai ông ấy học Dược sắp ra trường
có vài lần gặp rồi quen với Hồng Gấm khi cô em mời Hồng Gấm về nhà vào dịp sinh
nhật. Anh chàng nầy đem lòng thương Hồng Gấm và viết thư tỏ tình qua cô em gái
nhưng Hồng Gấm viện cớ còn nhỏ và muốn tiếp tục học nên từ chối. Khi mẹ Hồng
Gấm mắc bệnh ung thư máu mà không tiền chữa bệnh mà phí tổn cả triệu dollars
hoặc nhiều hơn, Ông giám đốc xuất nhập cảng sẳn sàng bỏ tiền ra chữa bệnh cho
mẹ của Hồng Gấm với điều kiện Hồng Gấm nhận lời cầu hôn của con trai ông.
Hồng Gấm dứt khoát từ chối vì
không thể lấy một người mà mình không thương, nhưng trước sự sống chết của mẹ
mình và trước những lời van cầu của người chị, Hồng Gấm đã phải đồng ý trong
nước mắt. Do đó chị Hai đã dàn cảnh làm sao cho tôi chán ghét Hồng Gấm rồi sẽ
quên nàng dễ dàng - Chị Hai đã khẩn thiết xin tôi tha thứ, “Chị Hai ơi, chị và
cả Hồng Gấm không có lỗi gì hết, em dù có đau buồn cách mấy thời gian rồi
cũng phôi phai, thời gian rồi cũng sẽ làm cho Hồng Gấm nguôi ngoai và… dòng đời
cứ thế mà trôi. Người tình dù thương yêu cách mấy, khi mất đi, nếu muốn rồi
cũng sẽ có người khác. Mỗi người chỉ có một người mẹ, khi mẹ hiền mất đi sẽ
không bao giờ tìm được người nào có thể thay thế được. Công ơn Cha Mẹ như biển
cả trời cao, lòng hiếu thảo phải đặt lên trên mọi hạnh phúc cá nhân, nếu là em
thì … em cũng phải xử sự như chị !”.
Con tim có lý lẽ riêng của nó, lý
trí bảo thế nhưng lòng tôi đau xót khi nghĩ đến một ngày thật gần tôi phải vĩnh
viễn xa em.
Những lá thư được đánh số từ 1 đến 10 là của
Hồng Gấm gởi cho chị Hai, nhiều lần nàng năn nỉ được viết thư cho tôi nhưng chị
Hai không cho vì sợ hỏng kế hoạch, chị Hai muốn tôi nghi ngờ để rồi chán ghét
mà quên Hồng Gấm một cách dễ dàng, chị không muốn tôi biết được sự thật Hồng
Gấm chỉ vì muốn cứu mẹ mà hy sinh hạnh phúc cá nhân… điều đó hợp lý nhưng cũng
sẽ làm tôi đau lòng không ít, người mà từ lâu chị Hai đã xem như đứa em trai
ruột thịt của mình. Thư nào gởi cho Chị, Hồng Gấm cũng khóc lóc thảm thiết,
nhiều lần nàng muốn bỏ cuộc làm chị Hai vừa đọc thư vừa khóc theo em. Tội
nghiệp cô bé, mới 19 tuổi đầu, cái tuổi chưa hẳn đã là người trưởng thành mà
phải chịu áp lực quá lớn ngoài sức chịu đựng, mối tình đầu vừa chớm đành phải
chia lìa để lấy một người mình không yêu, còn mang mặc cảm lừa dối và phản bội
người tình - chị Hai không đành tâm, có lẽ trong một phút yếu lòng chị đã gởi
thư nói hết sự thật với tôi kèm theo cả thư của Hồng Gấm gởi cho chị và xin tôi
tha thứ !!!
----o----
Mùa đông lại về nơi tiền đồn xó
núi, gió rét lạnh căm, người lính kéo cao cổ áo che bớt cái rét làm buốt thịt
da, mắt nhìn xa xăm vào một khoảng không, hình như anh muốn tìm kiếm một điều
gì ở đó… và, cũng nơi chốn xa xăm đó có một người con gái đang thẫn thờ ngồi
đếm từng giọt mưa rơi, tiếng mưa tí tách từng nhịp buồn gõ xuống tim đau, nàng
thấy cuộc đời mình như mỗi ngày một ngắn theo thời gian nàng lên xe cưới về quê
chồng !
Hồng Gấm hình như không còn biết
cười nữa kể từ ngày áo cưới may xong, tất cả bây giờ đối với nàng đều vô nghĩa,
duy chỉ còn chiếc áo lính bạc màu nàng ôm trong lòng lúc chiều đến để nhìn về
phía chân trời xa cho đến khi hoàng hôn tắt nắng. Nơi đó nàng biết chắc cũng có
một người đang dõi mắt trông, không chỉ trông để tưởng nhớ đến hình bóng nàng
mà ánh mắt ngời sáng đó xuyên suốt trong đêm để canh đợi giặc về. Người lính đó
nghèo nhưng lòng yêu nước (kể cả yêu người tình) không hề nghèo chút nào, cái
hào hùng của người lính giữ nước đã chinh phục nàng khi ngày đầu mới gặp… mắt
lệ nhạt nhòa, Hồng Gấm thì thầm: ”Anh yêu, kiếp nầy không trọn xin hẹn lại kiếp
sau !”
“Êm êm, ngoài
kia nhạc đêm đông”
“Em nhớ khi mặn nồng…”
“Xin cám ơn anh một thời xuân”
“Giờ còn đâu mà mong, cho chút tim nghe còn ấm”
“Bài tình ca mùa
đông, hát mãi đôi môi lạnh căm”
“Lòng thì vẫn hẹn cơn đau nguôi ngoai”
“Sao nỗi nhớ mỗi ngày… mỗi đầy !” (3)
A20
Lê Phi Ô
(1) Riêng Một Góc Trời
– Ngô Thụy Miên
(2) Trả Lại Thời Gian
– Thanh Sơn
(3) Bài Tình Ca Mùa
Đông - Trầm Tử Thiêng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét