Cựu Tổng Trưởng Giáo Dục Ngô Khắc
Tỉnh
Ông Ngô Khắc Tỉnh sinh năm 1922 tại Phan Rang.
Ông tốt nghiệp với văn bằng Tiến sĩ
Dược khoa Đại học Toulouse ở Pháp.
Từ năm 1971 đến 1975 làm Tổng trưởng Bộ Văn hóa, Giáo dục, và
Thanh Niên thời Đệ Nhị Cộng Hòa.
Từ năm 1975 đến 1988 bị tù cải tạo dưới chính thể Cộng Sản.
Khi ra khỏi trại tù Cộng sản,
ông qua Mỹ theo diện ODP được đoàn tụ với gia đình trong tuổi già bóng xế. Ông định cư và sống tại Hoa Kỳ cho đến
cuối đời,
Tháng Mười Một năm 2005, cựu Tổng
Trưởng Giáo Dục Ngô Khắc Tỉnh qua đời tại San Jose, thọ 82 tuổi.
Theo đúng nguyện vọng lúc còn sống,
thi thể ông được hỏa táng và cốt tro thả xuống Thái Bình Dương. Nếu người thân
khi ra đi để lại nhiều thương tiếc cho thân quyến thì chuyện hậu sự không phải
là vấn đề lớn với gia đình họ Ngô này. bà Ngô Khắc Tỉnh cho biết:
“Cả hai vợ chồng chúng tôi đều là hội viên Quỹ Tương Tế Việt Nam từ ngày thành lập năm 1995, cũng là năm ông nhà tôi ngả bệnh cho đến khi qua đời đã được quỹ chi trả 13,000 đô la, đủ để chu toàn mọi chi phí,”
Bà quả phụ Ngô Khắc Tỉnh, năm
nay 73 tuổi, nói rằng nhờ số tiền đó nên bà và sáu người con không phải lo lắng
vấn đề tài chính cho người quá vãng còn “nếu không có thì các cháu cũng phải
đóng góp để làm tròn bổn phận.”
(Theo OneViet.com)
11/2005
VIẾT CHO NGƯỜI NẰM XUỐNG
Linh Chi NTC
Bầu trời mùa thu San Jose se lạnh
! Ra ngoài đường tôi phải choàng thêm cái áo len mỏng, có lúc cũng hơi rung
mình thấm lạnh…Cái lạnh ở ngoài trời và cái lạnh ở trong lòng làm mình cảm thấy
hơi tê tái… Và trong nỗi buồn da diết khi nghĩ về cuộc sống không suông sẻ của
một kiếp người, tôi cảm thấy đời người sao khổ ải quá , và thoắt chừng như bóng
câu qua cửa sổ . Thấy đó rồi mất đó ! Có rồi lại không ….Dù biết việc gì đến sẽ
đến, không ai qua khỏi sinh, lão, bệnh, tử . Nhưng tôi vẫn bang hoàng khi nghe
tin Ông Ngô Khắc Tỉnh, sinh trưởng tại
Ninh Thuận, vốn là cựu Tổng trưởng của Bộ Văn hoá Giáo Dục Việt Nam Cộng Hoà vừa
mới từ trần. Ông thọ 82 tuổi.
Nếu có ai gặp qua ông ít nhất một
lần vẫn không quên được dáng người tầm thước, đẹp người, ăn nói dịu dàng hòa
nhã với một kiến thức sâu rộng làm thu hút người đối diện, cho ta một cảm giác
kính trọng và gần gũi trong tư cách tiếp chuyện của ông .
Ông đậu Tiến sĩ Dược khoa tại Đại
học Toulouse ở Pháp quốc. Thời Đệ nhất Cộng Hòa miền Nam Việt Nam ông làm Dân
biểu Quốc hội. Thời Đệ nhị Cộng Hòa ông làm Tổng trưởng Thông tin Báo chí rồi Tổng
trưởng Văn Hoá Giáo Dục cho đến ngày mất nước…
Về cuối đời, ông không được may
mắn như những người khác. Năm 1975, vận nước đổi thay, ông đã ngồi tù hơn 13
năm ròng rã. Khi ra khỏi trại tập trung Cộng sản, ông qua Mỹ theo diện ODP được
đoàn tụ với gia đình trong tuổi già bóng xế. Có một dịp tôi cùng đi với anh chị
Nguyễn Viết Kinh, tôi hân hạnh được gặp lại ông tại tư thất của ông tại San
Jose. Vẫn khuôn mặt hiền hậu thông thái , vẫn lối nói chuyện dịu dàng từ tốn, với
những kiến thức và kinh nghiệm bao quát về đủ mọi chuyện đã làm tôi say sưa
theo dõi và mở rộng tầm mắt mình khi nhìn về mọi khiá cạnh của cuộc sống chung
quanh. Nhất là khi nói về quê hương Ninh Thuận. Ông hỏi tôi đủ chuyện và cùng
nhắc lại nơi nọ chốn kia mà bùi ngùi… Đã mười năm rồi mà tôi vẫn nhớ mãi lần
thăm viếng đó .
Là một nhà giáo của thời kỳ ông
làm Tổng trưởng, tôi luôn trân trọng và qúi mến ông…Và chúng ta cũng hãnh diện
về quê hương Ninh Thuận, ông là một trong những người lãnh đạo mẫn cán của quốc
gia… Trong những ngày cuối đời, tuổi già rồi bệnh tật và nằm một chỗ. Tôi nghĩ
ông đã chiêm nghiệm được cuộc đời, sự trầm luân của kiếp người và của nhân tình
thế thái…Và tôi nghĩ khi xa xứ, nhất là gần cuối đời, ai lại không nhớ và thả hồn
về chốn xưa , nơi mở mắt chào đời, nơi chôn nhao cắt rún , nơi có những kỷ niệm
khó quên của thời niên thiếu, ai lại không mơ ước có ngày mình trở về quê cũ ,
để nhìn ngắm lại những con đường, những hàng cây, có chiếc cầu bắt ngang dòng
sông bên bồi bên lở, những vườn cây ăn trái trĩu cành của thời tuổi dại mà bồi
hồi nhớ lại những kỷ niệm xưa…Để thấy lòng mình rung động và thương cảm dạt
dào….
Cùng nỗi nhớ về quê hương, tôi
còn nhớ ngày thân mẫu anh Hoàng Đức Châu , Hoàng Đức Nhã qua đời, linh cửu quàn
tại nghĩa trang Oak Hill, bà con Ninh Thuận tha hương cùng tụ tập để thăm viếng.
Ông Nguyễn Văn Thiệu, công dân số 1 của quốc gia nhìn bà con mình cười mà nói rằng:
“Chúng ta thế nào rồi cũng về lại quê hương Ninh Thuận, bắt cá chốt Đầm Vua nấu
canh chua ăn, bà con nhé!” Nghe Tổng Thống nói thế tôi xúc động quá, vội quay
đi để dấu hai dòng nước mắt tuôn trào….
Ở Ninh Thuận của mình, Đầm Vua nằm ở Khánh Tường
(vào thời xa xưa, đầm này là của Vua Chiêm Thành). Từ Tri Thủy, quê của Tổng Thống
đi xuống khoảng hai cây số, nơi có cá chốt nổi tiếng nấu canh chua ăn rất ngon.
Đó là thời trước, bây giờ Đầm Vua đâu còn nữa, họ đã san bằng để làm ruộng muối
(trong đó có ba trăm mẫu đất của nhà tôi) mà Tổng Thống đâu có biết, Ông cứ
nghĩ Đầm Vua vẫn còn như thuở thiếu thời ông thường thấy ở quê nhà… Bà con mình
có thấy không, một ước vọng thật tầm thường thật nhỏ nhoi vẫn ấp ủ trong lòng
mà Tổng Thống chưa thực hiện được thì ông đã qua đời. Mỗi lần nghĩ về quê hương
của mình, nhớ đến lời nói của Tổng Thống, tôi thấy thương ông vô hạn. Bà con mình
có thấy không, dù đã từng là Tổng Thống, mà trong tâm tư ông, lúc nào cũng nhớ
về quê hương dấu yêu, nơi ông đã sống với biết bao kỷ niệm khó quên của thời
thơ ấu, mà khi gặp lại những đồng hương, ông đã thốt thành lời. Và , tôi nghĩ,
trong mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều như thế cả.
Nói về quê hương Ninh Thuận, cứ
nhắm mắt và tưởng nhớ về Phan Rang xưa, ai mà không biết tiệm thuốc tây to lớn
đầu tiên mang bảng hiệu Ngô Khắc Tỉnh là nơi thị tứ, nằm ngay góc giữa đường Thống
Nhất và Ngô Quyền, cùng trước mặt chợ phan Rang và bến xe, khi thành phố trên
đà phát triển . Hầu như tên ông được nhắc trên môi của mọi người dân khi đau bệnh
đi mua thuốc hoặc nơi hẹn gặp nhau. Hỏi: Ở đâu ? - Ở trước tiệm thuốc tây Ngô
khắc Tỉnh …Là xong ngay !
Giờ đây, ông đang nằm đó, mắt
khép lại. Khuôn mặt bình thản vô cùng, bỏ lại hết những danh lợi cao sang cũng
như những khốn khổ cùng cực của kiếp tù hành hạ…Nhìn khung hình ông, vẫn nụ cười
hiền hoà phúc hậu như thuở nào! Thắp nén hương, tôi cảm thấy nước mắt trào…
Chúng tôi, những đồng hương thân hữu của ông, gởi đến ông tràng hoa lan tím với
hàng chữ “Vô Cùng Thương Tiếc” và những lời phân ưu trên báo . Chúng tôi nhìn
ông lần cuối và xin vĩnh biệt ông…Tang quyến ông sẽ thiêu thân xác ông và rải
xuống biển…Có thể cuồng lưu của bờ Tây Thái Bình Dương sẽ đưa tro cốt ông về bờ
Đông Thái Bình Dương…Và biết đâu trong từng hạt bụi ấy sẽ trôi dạt về quê hương
Ninh Thuận….Tìm lại nơi mở mắt chào đời !
Cuộc đời vốn dĩ vô thường, cát bụi
cũng sẽ trở về với cát bụi mà thôi . Nhắm mắt xuôi tay là buông tất cả , cả những
danh lọi sung sướng lẫn những nỗi đau khổ nhục nhằn… Chúng tôi cùng cầu nguyện
linh hồn ông mãi mãi an vui nơi chốn Vĩnh Hằng.
Linh Chi NTC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét