A20 Nguyễn Đại Thuật
Thưa cùng quý bạn A.20,
Hôm nay là ngày lễ Giáng-sinh, anh em chúng ta rải rác khắp nơi trên thế giới cùng chào mừng ngày lễ tôn-giáo này. Có lẽ trong chúng ta cũng có người không theo đạo Thiên chúa, nhưng sự phổ thông của ngày lễ nầy không khỏi hằn sâu vào tâm trí ta cái giá trị tâm linh mà tôn giáo nầy trao tặng.
Hiện nay anh em chúng ta là những người chỉ có quê hương thứ hai, còn quê hương thứ nhất, quê hương vàng son nhất của một thời tuổi mộng không biết bao giờ có lại được, mặc dầu ai trong chúng ta, bằng cách nầy hay cách khác, dưới cách đấu tranh nầy hay đấu tranh khác, tích cực trong việc cứu lấy quê hương để được trở về .
Nhớ đến những ngày trước 30/4/1975, Sinh viên VN và cộng-đồng người VN ở thành phố Paris của nước Pháp đã cùng nhau ra đường diễn hành để TANG cho một miền Nam VN bị mất vào tay người VN Cọng-sản miền Bắc. Cái họa mất miền Nam Tự-do hay là VNCH đã để cho một nửa dân tộc, trong đó có chúng ta đã trải qua bao đau thương thống khổ cho đến ngày hôm nay. Và anh em chúng ta đã trở thành kẻ lưu vong lang thang trên nhiều vùng đất khác nhau trên thế giới.
Sự mất mát nầy, trước hết là sự không sáng suốt của lãnh đạo của chúng ta, trong đó có chúng ta, nhưng quan trọng nhất là lòng tin của chúng ta đã bị anh bạn đồng-minh lật lọng.
Hôm nay, nhìn ra thế giới, cũng đang diễn ra tại vùng Trung-Đông cháy nắng, sắc tộc Kurde (Kurdistand) cũng đang rơi vào tình trạng như VNCH 43 năm về trước khi người bạn Đồng minh bỏ rơi họ. Ngày xưa VNCH chỉ có một đối tượng là CS miền Bắc xâm lược mà chúng ta là người tự vệ. Ngày nay người Kurdes tả xung hữu đột, nào Syrie, Turqui, Russie, Daesh. Những người Kurrdes này, nếu ta so sánh thì họ như những người thuộc sắc tộc H'mong của VN. Họ có lãnh thổ nhưng chưa hề đuợc lập quốc, bởi vì người Turqi (Thổ ) không muốn họ có một quốc gia riêng. Nếu đọc lịch sử, chúng ta đều biết Đế chế Ostoman (1299-1922) đã tận diệt người Arrménie như thế nào rồi. Cho đến ngày nay người Turqi chưa bao giờ xin lỗi dân tộc Arrménie.
Ngày nay người Kurdes lại được Đồng minh Hoa Kỳ giao họ lại cho tên sắc máu Erdogan của Thổ nhĩ kỳ thì số phận người Kurdes không khác gì người dân VNCH chúng ta đã bị hứng chịu từ trước cho đến nay.
Sáng hôm nay, ngày Giáng-Sinh, tôi đi một vòng qua một quán cà-phê trong khu có những người bạn Kurdes cư ngụ. Phần đông họ là người có đạo Thiên-Chúa, nhưng cũng không ít người theo Đạo Hồi. Tôi ngồi với họ, cùng uống với họ tách trà có hương vị bạc-hà (thé à la menthe). Chiến tranh ác liệt buộc họ phải ra đi qua nuớc khác, quê hương của họ vẫn còn, nhưng nay thì hầu như đã mất.
Gần một tiếng đồng hồ ngồi bên nhau, những tách trà vẫn còn đầy, nhưng tôi thấy trên mắt họ đọng đầy nước. Tôi không biết nói gì với họ, chỉ im lặng để cho lòng mình cảm thông với nỗi đau của họ đang chiụ, giống như nỗi đau của mình 43 năm trước.
Khi tôi bước chân trở về nhà, lòng vẫn nặng trĩu niềm thông cảm sâu sắc với nỗi đau của những nguời bạn Kurdes, một bản sao của niềm đau của mình trước đây.
Xin quý bạn của tôi, một lúc nào đó trong ngày khi cảm thấy lòng thanh thản, xin bạn một lời cầu nguyện an-bình cho những người Kurdes và quê hương của họ.
Thân ái.
A20 Nguyễn Đại Thuật
Ghi chú: *A.20 là trại giam tù nổi tiếng tàn độc nhất miền Trung của CSVN.
(Nguồn:
https://vietbao.com/a289023/xin-cau-nguyen)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét