Đằng Phương
Anh hùng Vô
danh.
Họ là
những Anh hùng không tên tuổi.
Sống âm
thầm trong bóng tối mênh mông.
(thơ Đằng Phương)
3. Anh Hùng Tử Sĩ Nguyễn Ngọc Bửu:
Nguyễn Ngọc Bửu, SVSQ/Đại Đội A/K25/TVBQGVN. là một SVSQ hiền lành cương trực, sống yêu đời với nụ cười thân mật luôn nở trên môi. Bạn bè khóa 25, ai cũng đều thương mến.
Ngày mãn khóa, Anh “không cầu an lạc dễ dàng mà chỉ khát khao nắng mưa cùng
nguy hiểm”, anh chọn Binh chủng lừng danh của QLVNCH, Binh chủng TQLC.
Ngoài đơn vị, anh là một cấp chỉ huy tài ba và đức độ, thương đồng đội, thương
thuộc cấp hơn chính bản thân mình. Chiều 30 Tết đơn vị đang bận hành quân nơi
hỏa đầu giới tuyến, cảm thương người lính xa nhà trong những ngày thiêng liêng
đó anh đã quyết định có một món quà nhỏ để làm ấm lòng binh sĩ. Hãy nghe trích
dẫn một đoạn ngắn mà Cựu SVSQ Nguyễn Hữu Xương K26, một Đại đội phó của Bửu đã
ghi lại kỷ niệm một buổi chiều cuối năm:
“Ngày 30 Tết khoảng 3 giờ chiều, Anh đến gặp tôi và nói:
- Xương à, nhờ Xương một chút nghe!
- Chuyện gì đó Niên trưởng?
- Xương đi ngay ra Mỹ Chánh bây giờ để mua một ít mứt và hai chai rượu đế ngày
mai cho Binh sĩ họ đón Xuân...
- Được tôi đi... Nhưng... tiền đâu Niên trưởng??
Nghe tôi hỏi, anh mừng lộ trên nét mặt:
- Có đây!
Miệng nói tay móc từ túi áo ra một xấp bạc khá cộm trong phong bì.
- Đây tiền lương của tôi đây Xương! Không phải tiền của lính đâu à nghen. Tôi
đãi anh em. Xương cũng đừng bỏ vô đồng nào hết để tiền gởi về cho vợ con. Tôi
còn độc thân không sao hết. Đây, Xương mua hết cho tôi hai thứ mứt và rượu,
được ông già đi bộ càng tốt...”
Đơn vị cuối cùng của Nguyễn Ngọc Bửu là Đại đội Trưởng ĐĐ1/TĐ7/TQLC do Niên Trưởng Trần Ngọc Toàn K16 làm Tiểu đoàn trưởng.
Sau ngày 30/4/75 nghe lời rêu rao của CS đang cưỡng chiếm miền nam Việt Nam,10 ngày ra đi học tập cải tạo tư tưởng. Cũng như hằng vạn quân dân cán chính VNCH đã bị lừa qua lời láo khoét này, anh cũng ra đi. Nào ngờ, thời gian biền biệt, đói khát khổ cực trăm bề trong trại tù CS. Trên thế gian này, không có một trại tù nào đầy đủ tính chất dã man tàn bạo như các trại tù CS tại VN trong thập niên 1975-1985. Trại anh đang chịu nhục hình là trại tù Xuân Phước thuộc Sơn Hòa.
Một ngày, không còn có thể chấp nhận cuộc sống dưới sự đối xử tàn tệ dã man của kẻ thù trong trại tù, anh đã quyết định một kế hoạch vượt thoát, anh quyết định đi tìm Tư Do dù phải đánh đổi bằng mạng sống... Chuyến đi được thực hiện vào một buổi sập tối mùa Đông, cùng 6 bạn tù khác, anh lên đường vượt trại Trước khi đi, các anh khống chế được 2 vệ binh CS, lấy được một AK mang theo, tha chết cho 2 vệ binh chỉ trói lại và nhốt trong một bụi rậm để trì hoãn thời gian bọn chúng khám phá đã có tù nhân vượt trại.
Ngày nghỉ đêm đi, nơi dừng chân ban ngày là các bụi cây rậm rạp, các anh qua được một tuần thoát hiểm môi sinh. Tự Do đã đến rất gần, một tuần, ngày nghỉ đêm di hành vượt bao nhiêu rừng, qua bao nhiêu suối. Nhưng chuyến đi định mệnh đầy bi hùng ấy đã chấm dứt với một kết cục tang thương. Ôi, ngọn đồi nhỏ ở buôn làng Ma Hóa, những tưởng là ranh giới của sự Tự Do các anh đang với tới được nào ngờ là mồ chôn vùi thân xác các anh. Chuyến đi vẫn có vài sơ hở trong vấn đề ẩn nấp, kẻ địch đã tình cờ trông thấy chúng bám sát, tập trung quân bao vây rồi bất ngờ bả vào các anh. 7 người ra đi, 6 người bỏ xác trên ngọn đồi Ma Hóa.
Đó là mùa Đông năm 1980, bầu trời Xuân Phước nhuốm màu tang tóc, mây che kín bầu trời xám xịt, chim rừng không vang tiếng hót, những giòng suối róc rách như thương tiếc khóc cho thân phận các anh, người Chiến sĩ Vô danh. Các anh nằm xuống không ai biết... không ai hay... chỉ có những giọt nước mắt thầm của những người bạn tù trại Xuân Phước khi hay tin các anh đã gục ngã bên kia đồi. Các Anh nằm xuống, thân xác tan tành, chúng tôi gồm gia đình Anh Bửu và các bạn khóa 25 tại VN có ra tận ngọn đồi xưa cũ mong tìm được nắm xương tàn của các anh đem về chôn cất nhưng giờ đây chỉ còn là cát bụi.
Nguyễn Ngọc Bửu, anh đã sống trong cơn khát vọng về một Tổ Quốc Việt Nam Tự Do, anh đã đánh đổi mạng sống để đi tìm bầu trời Tự Do ấy và tiếc thay anh đã không níu với được sự Tự Do cho ngay chính bản thân anh trong tận cùng khao khát.
Anh đã ra đi về vùng miên viễn, mãi mãi vẫn còn để lại những tiếc thương cho
gia đình, người yêu, bạn hữu. Nghe tin sắp đến ngày giỗ anh một người bạn K25
có viết bài thơ tặng anh, bài thơ có tựa đề là: Nghiệt Ngã.
Thân xác bạn giờ đang ở đâu?
Hồn miên viễn xứ?
chốn giang đầu?
Có về bên lối xưa
nghiệt ngã?
Hồi lại thời gian đã
bể dâu.
Nhớ bạn, kiếm cung
có một thời,
Mà sao con tạo khéo
trêu người
Heo rừng hổ báo nào
chi biết,
Rải rác xương tan,
nấc giữa đời.
Nhớ bạn hồn thiêng,
nỗi hận căm,
Rẫy hoang dõi dõi
bóng trăng rằm.
Buôn cao gió hú,
khèn man điệu,
Cồng vẵng âm u, uất
kiếp tằm.
Chôn kiếm ai đang
ngủ bên trời,
Mây thành, núi trụ,
gió chơi vơi.
Khóc lên ba tiếng
thương người bạn,
Đã có lần chung một
nút đời.
(Nguyễn trung Khánh K25)
Lại sắp đến kỳ tưởng nhớ ngày giỗ anh và 5 người bạn tù của anh đã hy sinh bên
đồi buôn Ma Hóa, chúng tôi những người bạn đồng khóa 25/TVBQGVN của anh, xin
thắp một nén hương lòng tưởng nhớ, và xin cầu nguyện cho linh hồn anh và 5
người bạn được hoàn toàn siêu thoát về một chốn đời đời bình yên hoa thắm.
Xin được nghiêng mình kính cẩn trước linh hồn anh và các bạn tù vượt thoát của
anh, những người Anh Hùng không tên tuổi.
______
* Viết để tưởng nhớ đến các bạn K25 đã ra đi vào tuổi thanh xuân và để cảm
ơn trời đất đã cho tôi được vui và được sống cho đến ngày hôm nay.
Đằng Phương
(Trích từ bài viết “Những
Anh hùng không tên tuổi”.
Nguồn: https://hon-viet.co.uk/DangPhuong_NhungAnhHungKhongTenTuoi.htm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét