Chạy một mạch từ Sài-Gòn ra tới Hàm Tân trên chiếc xe gắn
máy, tôi nghe chừng đã mỏi, mới biết ở cái tuổi hơn 60 không dễ dàng cho những
chuyến đi xa. Dù vậy cũng phải đi, đi cho bỏ những ngày trói chân trong thành
phố tù túng, bực bội bởi cái không gian như quá chật, quá hẹp cho cái thú dong
ruỗi của mình.
Hàm Tân, danh gọi không quên. Ba năm tôi ở đó, trại Z30D.
Cho dù bây giờ nó thay tên đổi họ, cho dù nó được xây dựng nguy nga hơn, kiên cố
hơn. Quẹo phải tôi đi thẳng vào cổng trại giam, tất cả thay đổi hoàn toàn, ba
mươi mấy năm chứ ít gì. Dù rằng, vào năm 2006 có lần tôi đu dây theo một thằng
anh em xâm nhập vào trại này với tư cách là thành viên của một công ty mua bán
gỗ, vào trại để thương lượng giá cả cho mấy hecta rừng tràm bông vàng sắp khai
thác do trại này trồng. Lúc đó tôi ngang nhiên bước qua khỏi cái cổng luôn được
chắn ngang lối vào to đùng như trước các dinh thự, khi bước qua cánh cổng này,
tất cả điện thoại cầm tay đều vô dụng. Tôi không nén được kinh ngạc khi nhìn mấy tòa nhà xây đường bệ
theo phong cách, kiểu mẫu của Toà Đô Chính Sài Gòn, nó còn có vẻ lớn hơn và tân
kỳ gấp bội.