Chương Mười Sáu
Phải trải qua một giai đoạn khó khăn hơn nữa trong đời tù nhưng
tôi thật dửng dưng - không còn lo lắng như những lần chuyển trại khác, cũng
không còn sợ gì nữa, đã hơn 11 năm trong tù, bẩy năm hai tháng ở trại Kiên Giam
Xuân Phước. Trong đời tôi chưa bao giờ ở một nơi lâu như vậy; di chuyển đến một
nơi khác cũng là một sự thay đổi cần thiết. Tôi cố nhìn tất cả cảnh vật hai bên
đường đi qua, lần đi đến trại năm 1979 ngồi trong xe bít bùng không thấy gì.
Con đường này trước đây tôi đã từng đi lại lúc làm Phó Quận trưởng Đồng Xuân
này. Dân chúng làm nhà ở san sát hai bên lộ, xen lẫn đám nhà tranh lụp xụp là
những ngôi nhà ngói kiểu bánh ích hai mái ngói và hai chái gần bằng nhau, đó là
nhà của những cán bộ Cộng sản địa phương, được đãi ngộ ưu tiên mua vật liệu để
làm nhà ngói; ngói và gạch mua của trại cải tạo do chúng tôi làm ra. Cộng sản
đãi ngộ đảng viên và cán bộ của họ tận tình, dành mọi ưu tiên nên mức sống cán
bộ và đảng viên cách biệt với nếp sống của dân chúng rất xa. Họ chủ trương làm
cách mạng để xóa bỏ giai cấp, nhưng thật sự là tiêu diệt thành phần đối lập và
tạo nên một giai cấp đảng viên, giai cấp của người cầm quyền, bất công hơn bất
cứ xã hội nào khác trong lịch sử từ trước đến nay, kể cả chế độ phong kiến.
Trước kia con đường từ Chí Thạnh lên quận lỵ La Hai và con đường
từ quận lỵ La Hai lên đến trại Lực Lượng Đặc Biệt Đồng Tre thường mất an ninh,
mỗi lần di chuyển vào trong các ấp chiến lược mới cảm thấy được an toàn.