Chương
Mười Tám
Tôi được thả ra khỏi trại cải tạo Long
Khánh ngày 13 tháng 2 năm 1988 tức là 26 tháng chạp năm Đinh Mão. Lần thả tù
này được quảng cáo rầm rộ để chứng tỏ với dư luận trong và ngoài nước chính sách
cởi mở của Nguyễn Văn Linh. Chúng tôi được xe đưa đến tận Ty Công An Quận Hai để
nghe Phó Giám đốc Công An Thành Phố nói chuyện. Ngoài nội dung tuyên truyền về
chính sách cởi mở, y lưu ý chúng tôi hai điểm, thứ nhất là đừng quá ngạc nhiên
về sự thay đổi của xã hội và ngay cả gia đình chúng tôi, thứ hai đừng lo lắng về
cán bộ công an phường quận, cán bộ những đoàn thể nhân dân sẽ thường xuyên thăm
viếng chúng tôi tại nhà. Chúng tôi sẽ không bị quản chế và được nhập hộ khẩu tại
thành phố ngay sau dịp nghỉ Tết. Không bị quản chế và được nhập hộ khẩu là những
thay đổi rất quan trọng đối với người tù cải tạo được về. Trước đây một người
tù về địa phương phải chịu chế độ quản thúc rất chặt chẽ, mỗi người phải giữ một
quyển sổ ghi công việc hàng ngày và sự quan hệ tiếp xúc với người khác trong
ngày, cuối mỗi tuần phải đưa lên công an phường để đóng dấu chứng nhận. Muốn đi
khỏi địa phương phải xin phép, và chỉ được cho đi trong thời gian vài ba ngày.
Người bị quản chế thường bị huy động đi làm những công việc lao động nặng nhọc
và bị nhục nhiều hay ít tùy tính tình của những tên công an phường, xã, luôn
luôn muốn chứng tỏ quyền uy trên người chiến bại. Có được hộ khẩu tại Sài Gòn
không phải là điều dễ; trước đây người tù cải tạo về bị bắt buộc phải đi kinh tế
mới, nếu nấn ná sống ở Sài Gòn là tạm trú và tùy vào khả năng xoay xở đút lót của
gia đình cho trưởng công an phường xã và công an khu vực.