Người
vẫn nói vẫn cười môi méo mó
người
vẫn thở dài, nhắc thuở cùm gông
đầu
đội vai mang năm tháng mòn trông
giờ
tàn như rẫy nương mùa thiếu nước
ta
ghé thăm người, nhìn người khó nhọc
một
nụ cười bạt mạng của ngày xưa
tội
tụi mình - vừa hết nắng đến mưa
tới
tới, lui lui tuổi già rượt đuổi
thôi
yên cương, vó ngựa còn chi nữa
người
cứ về vườn đón gió hái trăng
cầm
lại cây đàn bụi bám nhện giăng
phổ
được chăng ? khúc cho đời bóng xế.
mai
mốt ta trở về thăm Dak Lak
tới
Dak Song - chiều ngồi xuống bên hồ
nghe
tiếng đàn dưới dãy núi nhấp nhô
ngọn
gió đầu đông lùa về bụi đỏ
ta
ghé người, thăm một đời tù ngục
đã
nhốt mình trên núi mấy mươi năm
giờ
chỉ còn một nửa của tối tăm
đang
còng lưng gánh những ngày bệnh hoạn
ta
ghé thăm người trời vừa xuống tối
băng
qua hành lang bệnh viện trắng phau
một
lời chào - ngày mai có còn nhau ?
trong
cái tuổi của già nua, ly biệt
ta
ghé thăm người - thăm đời nghiệt ngã !
nguyễn
thanh khiết
10-11-2013
đêm ghé anh Trung (lai) ở BV 115
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét