A20 Bùi Đạt Trung
Sau 11 năm tù cs, đến tháng 7/1987 tôi đã tìm đường vượt biên theo đường bộ qua Thái Lan. Ở trại Tỵ nạn 6 tháng và qua Phi 6
tháng. Đến tháng 8/1988 tôi đã qua Mỹ và ở nhà chị ruột.
Theo quy chế tỵ nạn, thời gian đầu được hưởng trợ cấp một năm
gồm:
- Tiền trợ cấp khoảng $360.
- $60 Food Stamp
- Thẻ khám bệnh
Ở nhà chị đỡ phải trả tiền nhà và mượn $2000 mua chiếc Civic 81 làm phương tiện, thi lấy bằng lái. Khi mới qua tôi cũng có
dự định đi học tiếp và
tham dự lớp ESL trau dồi thêm Anh ngữ.
Về nhà bàn với gia đình, anh chị
tôi nói thời buổi này kiếm một cái job
với lương $7 không phải là dễ, mà sống với tiền trợ cấp chỉ nội đóng tiền bảo hiểm xe thì cũng đâu còn
gì để sinh hoạt, có cơ
hội đến thì phải bắt ngay, đi học sẽ tính sau, một phần lúc này tuổi cũng
lớn (41) nên tôi
quyết định đi làm.
Ngày đầu tiên đến Interview với Supervisor của Stockroom là một cô Mỹ khoảng 30 tuổi tên Diane Sywer rất hài hòa, dễ thương,
cô đã đưa một số bài
tính cộng, trừ, nhân, chia chỉ 2 con số thôi để trắc nghiệm khả năng toán
học của mình. Quá dễ chỉ mấy phút là xong và
tôi đã được nhận, Interview kiểu này nhiều khi lại không dễ dàng với chính người Mỹ, vì có
những SV, học sinh khi đi xin việc đưa những bài toán này họ đòi phải có Calculator họ mới
làm được chứ tính nhẩm thì
không biết nên bị reject.
Những ngày đầu tôi phải đi làm bằng xe bus trong khi đợi
thủ tục bảo hiểm xe hoàn tất. Công việc cũng dễ dàng không có gì khó, xuất kho,
nhập kho, kiểm kê .. Chỉ xử dụng tính cộng trừ
sao cho số liệu hàng trong kho luôn
chính xác. Một shift có 2 lần break (15 phút) và một lần Lunch (30 phút), đồ ăn mang từ nhà, để trong Lunch box và ăn
trong Cafeteria.
Hãng nhận qua hệ thống trung gian Agent, khi nào lãnh lương phải qua đó
lấy check, làm temporary, khi nào được nhận
permanent thì tính sau.
Làm được một tháng thì Diane gặp tôi và nói: "Hãng vừa thông
báo khai phá sản, giai đoạn đầu tạm thời sẽ cho các
nhân viên temp. nghỉ trước, phải chịu thôi, nhưng anh đừng lo, tôi cũng sắp nghỉ hãng này và đã
tìm được job khác, khi nào qua đó một thời gian nếu thuận tiện tôi sẽ liên lạc với anh”. Tôi cám ơn cô xem đó như một lời
an ủi chứ không hy vọng mấy.
Đang làm việc quen, bây giờ nghỉ tay chân tự nhiên trở nên thừa
thãi, tôi bèn dò hỏi và tập xoay sở kiếm việc qua báo chí ở
những mục rao vặt, cuối cùng tìm được một hãng tên Vantronix, job cũng tương tự như SMT và
apply vào Stockroom, Shipping, Receiving.
Sau khi điền đơn tôi được gọi phỏng vấn, vì không có kinh
nghiệm nhiều và lại là hãng của Tàu
nên họ đã ép giá, chỉ chịu
trả $5.7/hr, ở thế bí nên cũng đành phải chấp nhận. Làm được chừng 2
tuần, vào một buổi tối nhận được cú điện thoại của Diane:
-
Chỗ tôi đang open, anh muốn qua không ? Lương
$7.5/hr"
Mừng quá lương đang $5.7 đổi lại $7.5 thì ngu sao không đi, tôi nhận lời liền, quit job và qua làm hãng
mới với Diane tên là ARRAY.
Thời gian này tôi đang chuẩn bị lập gia đình, bà xã tương lai
lúc đó đang làm Operator cho
hãng điện tử Watkin Johnson
ở Palo Altos. Hai đứa ghi tên học một khóa Technician tại trường Bác Ái do hội thiện nguyện VN
tổ chức và được cấp bằng sau 6 tháng tuy không giá trị bằng College nhưng cũng đủ để lận lưng.
Làm ở Array được một năm thì cô Diane nghỉ vì hoàn cảnh gia đình,tôi
mang ơn cô rất nhiều. Ngày cuối mọi người đều viết mấy chữ trong
thiệp Farewel, tôi đã viết:
"I don't want to say Good Bye with My Benefit
My Boss
and My Best Friend
I still want to see you again.
Take care Diane"
Đọc xong cô cảm động và đã khóc. Lúc chia tay
cô đã ôm tôi, mắt rưng rưng và trao cho tôi một tờ giấy, viết vội
vàng vài hàng chữ:
" My dear friend,
Thank You
for all of your thoughtfulness and support.
I think
you are very special and I will miss you very much.
You are a
very good worker and a very good friend.
Take care of yourself
I will write and keep in touch.
I wish you
all the happiness in the world to you and your family.
Love,
Diane "
Tờ giấy này vẫn còn nắm trong ví tôi hơn 20
năm nay và đợi có dịp gặp lại nhau tôi sẽ show cho cô xem..
Làm việc ở Stockroom và Shipping & Receiving rất dễ dàng và
thoải mái, tuy nhiên vấn đề lương bổng không lên
cao được. Sau đó một người bạn thấy tôi có bằng Technician đã giới thiệu tôi vào làm hãng Điện tử
Pantronix, một hãng nhỏ của người Tàu Đài Loan chuyên làm gia công cho các hãng lớn dể thực
hiện những con chip, khi vào phỏng vấn phải qua một bài thi trắc nghiệm, nếu pass mới được nhận vào làm, và
tôi đã pass.
Công việc của technician là Set Up và Repair máy, một con chip hình thành
từ giai đoạn đầu tiên là Wafer chứa những "die = bộ nhớ"
sẽ được cắt (saw) ra thành từng con một, rồi chuyển qua "die attach",
"Bonding= nối mạch điện", "Sealing: đóng nắp", "Marking=gắn nhãn hiệu" là
hoàn tất.
Làm được 10 năm, học hỏi được rất nhiều, chả bù ngày đầu tiên, không biết
tí gì, cầm cái Allen Wrench giống như cầm cái
dũa móng tay của quý bà làm mọi người cười ngất.
Vì muốn làm gần nhà tôi đã chuyển qua hãng mới với job tương tự, nhưng sau một thời gian, mọi việc trong hãng cái gì cũng làm được hết nên
chủ đã chuyển tôi qua làm Facility cho tới bây giờ và cũng là thời gian tôi chuẩn bị về hưu, tuy vẫn yêu việc nhưng tuổi già, sức khỏe không cho
phép, đến một lúc nào
đó mình phải biết ngừng.
A20
Bùi Đạt Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét