A20 Lê Sáng
Tháng 5 năm 1975, ngay sau ngày giải
phóng, tôi bị đưa đi học tập cải tạo. Năm đầu tiên tôi bị giam ở Khám
Chí Hòa, gia đình không được phép thăm nuôi. Thời gian đầu tôi hy vọng
chỉ phải bị cải tạo ba tháng vì nghĩ rằng mình không làm chính
trị, nhưng sau ba năm vẫn chưa được về tôi đoán rằng có lẽ phải kéo
dài đến mười năm. Quả nhiên phải hơn mười ba năm tôi mới được trở về.
Thời kỳ hơn mười năm từ sau năm 1975, trong thời gian tôi đi học tập cải tạo, môn phái lâm vào một tình trạng hỗn loạn.
Khi nghe tin tôi đi học tập
cải tạo, võ sư Nguyễn Văn Nhàn – lúc đó đang phụ trách Cục Huấn
Luyện Miền Tây của Vovinam – trở về Sài Gòn đến sống ở nhà tôi tại
đường Sư Vạn Hạnh, dù ông còn bố mẹ và đông anh chị em. Ông cùng với
người em kết nghĩa là võ sư Nguyễn Văn Sen tự nguyện đến chăm sóc mẹ
tôi và đỡ đần em gái tôi lúc đó đang một nách hai con, đứa bé mới
được sáu bảy tháng, đứa lớn được ba tuổi, còn chồng bị đi cải tạo.
Trong trại giam Chí Hòa,
tất nhiên cuộc sống rất gay go, phải chung đụng với cả những thành
phần cao bồi du đãng, nhưng tôi vẫn cố gắng sống chan hòa với mọi
người, coi như cùng cảnh ngộ.
Sang năm thứ hai tôi được
phép nhận quà của gia đình. Khi có quà bao giờ tôi cũng phân chia cho
tất cả mọi người, có nhiều biếu nhiều, ít biếu ít, gọi là có qua
có lại. Đám cao bồi du đãng tại đây hễ thấy ai có quà đều xin. Tôi
có nguyên tắc của mình, có thứ tôi biếu đều cho mọi người, riêng vài
món đặc biệt tôi chia làm ba phần, một phần biếu cả phòng, phần thứ
hai chia cho những người có quan hệ thân hơn và phần còn lại giữ riêng
cho mình.
Trong hoàn cảnh phức tạp
tại đây, muốn sống yên ổn không phải là chuyện đơn giản. Vài người
xử sự không khéo, khi mới vào có thái độ cách biệt, xem nhẹ đám cao
bồi, đến khi chúng dọa nạt thì tỏ ra sợ sệt. Khi có thức ăn ngon như
giò chả họ lại giữ riêng, vài ngày thức ăn bị hỏng rồi mới đem cho,
người ta vẫn nhận vì trong cảnh thiếu món gì cũng ngon, nhưng họ hậm
hực trong lòng.
Có lần tôi chia quà thăm
nuôi cho mọi người xong, một tay du đãng hỏi xin phần tôi cất riêng thì
tôi nói nhẹ nhàng: “Các con thấy có bao giờ bố ăn một mình đâu, bố
chia đều cho cả anh em. Các con lanh lợi có thể xin thêm được người
này người khác, ở đây có những người hơi nhút nhát không dám xin ai
bao giờ, bố để dành giúp cho họ”. Tôi nói thế nhưng hôm sau nó vẫn
tới hỏi, tôi cũng nhất định từ chối không để bị lợi dụng.
Đôi khi chúng hỗn với tôi
thì tôi nhịn cho qua, nhưng nếu hỗn với người khác thì tôi có thái
độ ngay, đó là quan điểm sống của tôi, bênh người cũng là giữ cho
mình. Khi chúng gây sự với người khác, nếu mình ôn hòa và khéo léo
can thiệp, về sau nếu có người động đến mình tất nhiên mình sẽ có
đồng minh. Con nhà võ có lợi thế ở điểm không phải sợ ai. Nhiều
người vì yếu đuối nên thành nhu nhược, thấy bọn du côn đàn áp người
khác không dám có thái độ, khi chúng động đến chính mình họ mới
phản ứng thì trễ rồi.
Do đó thời gian này tôi ở
phòng nào thì nơi đó tương đối ổn định, vừa có lộn xộn tôi hòa nhã
can thiệp ngay, lẽ thường bao giờ bọn du côn cũng tìm những người yếu
để dọa dẫm, nếu mình để yên cho nó bắt nạt, trước sau gì chúng
cũng sẽ khống chế tất cả mọi người.
Trong suốt thời gian hơn 13
năm học tập cải tạo, trải qua nhiều địa điểm khác nhau từ Thuận
Hải, Phú Khánh, Xuân Phước, Xuân Lộc…, tôi luôn luôn giữ tâm mình thanh
thản, nhường nhịn mọi người, cùng chia sẻ khó khăn với nhau, gặp
chuyện bất công thì can thiệp. Ban Quản Giáo thấy tôi lớn tuổi lại
có uy tín trong đám tù nên có ý cho tôi học nghề để tránh khỏi làm
việc nặng nhọc nhưng tôi từ chối. Họ đề nghị tôi đi kiểm soát chỗ
này chỗ kia, nếu thấy ai có ý trốn trại thì báo cáo, tôi cũng không
nhận làm. Do vậy anh em ai cũng quý, tôi lớn tuổi nhưng có sức khoẻ,
việc làm gì nặng nhất tôi luôn xung phong cùng làm với anh em.
Khi cần thiết tôi cũng có
thái độ cương quyết nhưng chừng mực nên không bao giờ xảy ra chuyện gì
đáng tiếc. Chẳng hạn có lần khi đi lao động, một số anh em lười
biếng không chịu làm, dãy người sắp thành hai hàng dài, người đứng
trước không nhúc nhích khiến tôi phía sau phải đứng yên theo, thế nhưng
tôi lại bị cán bộ phạt. Lần đầu tôi chấp nhận, nhưng sau đó lại
phạt nữa thì tôi phản ứng, cho rằng họ phải phạt những người đứng
trước chứ không phải tôi. Tôi nể cán bộ nhưng nếu làm quá đáng thì
không được. Thấy tôi cãi, họ dọa bắn, tôi nói: “Súng để dành bắn kẻ
thù chứ sao lại bắn chúng tôi, không nên lãng phí đạn kiểu đó. Vả
lại tôi không làm gì sai trái cả”. Trong suy nghĩ của tôi, nếu lần
đầu họ phạt không đúng mà mình có thái độ ngay thì không hay, đến
khi họ phạm thêm nhiều sai lầm bắt buộc mình phải phản ứng. Đó cũng
là nguyên tắc của Vovinam, đầu tiên là nhu, khi nào thái quá mới
cương.
Sau 13 năm qua trại cải
tạo, đến năm 1988, trước Tết âm lịch mấy ngày tôi được trả tự do.
A20 Lê Sáng
Mục Lục
Chương
1: Thời niên thiếu
Chương
2: Đến với võ đạo
Chương
3: Theo Sáng Tổ vào Nam
Chương
4: Lãnh trách nhiệm Chưởng Môn
Chương
5: Từ iệt Võ Đạo đến Nhân Võ Đạo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét