A20 Vũ Ánh
Cái
giá của những ngộ nhận!
Khi đã bị đẩy vào sau cánh cổng nhà tù cộng sản, chỉ có một
số rất nhỏ ở một trại từ đầu cho đến cuối mùa, còn phần đông đều bị chuyển trại
cứ khoảng một đến hai năm một lần đi các trại khác, ngoại trừ tù cải tạo bị
“tuyển lựa” lên các trại A-20, A-30 và A-10. Khi phải đi qua nhiều trại cải tạo
như vậy, các bạn tù khi gặp lại nhau ở trại mới thường hay hỏi thăm nhau tình
hình sinh sống ở các trại khác. Có người nói trại này sống “thoải mái” hay “dễ
thở” hơn, trại nọ “khắt khe, thù hận” nặng hơn vì các cán bộ quản trại đều là từ
quê hương Nghệ An, Hà Tĩnh hay Ðồng Hới. Nhưng theo tôi, khi đã bị buộc phải sống
trong các trại cải tạo thì chẳng có trại nào dễ thở hơn trại nào. Dễ thở, thoải
mái hay không là tự mình. Anh sợ sệt đủ thứ kỷ luật khắt khe mà cai tù đặt ra
thì ở trại cải tạo nào cũng nghẹt thở cả. Còn nếu anh tự cho anh là người tự do
thì trại nào cũng dễ thở cả!