A20 Vũ Ánh
Trở Về Trên Đôi Nạng Gỗ.
Trở Về Trên Đôi Nạng Gỗ.
Tôi
hỏi Tính:
-
Cậu còn gia đình, sao lại phải sống như thế này?
Tính
giọng thật thà:
-
Những thằng bạn của em sống quanh đây đứa nào cũng có gia đình hết thẩy. Khi
vào lính em đã có vợ rồi. Nhưng kể từ sau khi em bị cưa cả hai chân, nói cho
ngay là em cũng đổi tính, mặc cảm nên khó khăn ngay cả với vợ em, bắt lỗi bắt
phải đủ điều. Cuối cùng chúng em đứt gánh. Thời gian đó em bực bội và chua chát
lắm. Sau ngày “đứt phim”, vợ em có quay lại với em, nhưng em tự ái và từ chối
vì thực tình lúc đó em nghĩ là vợ em vì thương hại nên mới trở lại. Bây giờ cô
ấy đã có gia đình khác và có hai con rồi. Em lại không muốn phiền hà cho mẹ em
và mấy đứa em nên em ra sống riêng. Mấy đứa nó đã có gia đình và tránh được cái
vụ đi kinh tế mới vì trước ngày 30 Tháng Tư đang là công nhân của Vimitex, sau
ngày 30 Tháng Tư vẫn còn được làm. Ngần ấy năm rồi chúng nó cũng vẫn chỉ là
công nhân, lương lậu chỉ đủ ăn nửa tháng, con đông nên chúng phải xoay xở với gánh
chè cháo trên đường phố. Thấy em thế này chúng nó buồn lắm, nhưng chúng nó buôn
gánh bán bưng, nuôi con chưa đủ làm sao giúp mình được. Con em gái út của em
mỗi lần gặp em là khóc nài nỉ em trở về, nó nói có rau ăn rau, có cháo ăn cháo.
Mỗi lần như thế, em phải gắt lên: Bộ tao đi ăn trộm ăn cắp hay nghiện ngập gì
sao, chúng mới để em yên. Mẹ em cũng già quá rồi ở với vợ chồng con em út, nên
em không muốn trở thành gánh nặng cho các em. Mà sống như thế này có gì là tôi
lỗi đâu phải không ông anh?