A20 Vũ Ánh
Cũng là để nhận nhau!
Cuộc sống của thương binh
Nguyễn Văn Tùng sẽ là một cuộc sống tốt đẹp nếu không có những điều bất hạnh về
tình cảm. Tôi quen Tùng tại chiếc tủ bơm ga hộp quẹt trên đường Nguyễn Minh
Chiếu Phú Nhuận. Ðó là vào khoảng giữa năm 1990. Nhân một chuyến chở người
khách đến một địa chỉ khoảng cuối con đường này, tôi ghé chiếc xích lô vào một
quán nước trà vối bên đường để nghỉ mệt, làm một bát nước trà vối và hút điếu
thuốc lào. Thuở ấy, những quán cà phê bên lề đường vẫn còn thịnh hành, nhưng
thỉnh thoảng người ta vẫn bắt gặp những quán đặc biệt bình dân hơn, chẳng hạn như
trà xanh hay trà vối phần lớn của những người từ miền Bắc di dân vào Nam kiếm sống.
Quán trà vối này là một điển hình. Người chủ quán kê một chiếc chõng tre trên
lề đường, xung quang là những chiếc ghế đẩu thấp, trên chiếc chõng tre là những
hũ kẹo đậu phọng (kẹo lạc), bánh đậu xanh, kẹo hạt điều, bên cạnh bà là một nồi
nước lúc nào cũng sôi. Nước dùng để pha vào mấy cái ấm bằng sành lớn. Không có
ly mà chỉ có những chiếc bát úp chồng lên nhau. Ðúng là hình ảnh của loại quán
bên đường ở miền Bắc từng gây những ấn tượng đặc biệt của một thời đã qua.