“Thôi
người ta sao mình vậy”
Tôi
trở nên quen thân với “nhóm thương phế binh” của Tính chỉ trong một thời gian
ngắn sống trên hè phố với họ. Hiên rạp Cao Ðồng Hưng trở thành mái nhà chung
của họ vào ban ngày. Ðến khuya họ thường phân tán vào hàng hiên của các ngôi
nhà có hàng hiên quanh đấy ngủ để tránh tập trung, công an có thể để ý. Những
ngày Mùa Hè đôi khi tôi nằm với họ ở ngoài trời cho mát và vui thay vì ngủ nhà. Khi nào tôi được khách sộp
Việt kiều tặng tiền tip nhiều, đều mua bia hơi đãi cả nhóm. Chúng tôi ngồi nói
chuyện với nhau tới khuya rồi trải poncho ngủ. Tính tìm cách đút lót cho mấy
tên công an quận Bình Thạnh thường hay ruồng bố bắt người ngủ ngoài đường phố
tống vào các trại tạm trú bằng tiền đóng góp chung của cả nhóm hàng tháng (gọi
là trại tạm trú cho oai chứ thật ra là một số trại giam được dựng lên để nhốt
đám trẻ bụi đời, xì ke ma túy, gái mại dâm vào mỗi dịp cần “làm sạch” đường phố
trong những dịp lễ quan trọng).
Tôi
đề nghị mãi Tính mới chịu cho tôi đóng góp một phần số tiền xâu này. Thật ra số
tiền góp chỉ đủ mua hai bao thuốc thơm Jet, loại thuốc sản xuất ở Thái Lan, có
mùi thơm nồng được chuyển lậu vào Việt Nam qua ngả biên giới Nam Việt Nam mà
đám cán binh Cộng Sản rất mê hút.