A20 Vũ Ánh
“Chỉ tại tao
mất hai chân thôi”
Cổn
hơn các bạn đồng cảnh khác là ở anh không phải sống trên vỉa hè. Anh thuê được
một chiếc ghế bố trong căn nhà ở cái ngõ hẻm chỉ cách rạp Cao Ðồng Hưng 2 khu
phố, chủ nhà của Cổn là một bà cô họ. Con hẻm rộng chỉ vừa cho một chiếc xe đạp
lọt qua, nhưng khi vào trong thì được nới rộng ra thêm. Theo bà cô của Cổn,
trước ngày 30 Tháng Tư năm 1975, hẻm ngoài không hẹp như thế, nhưng hai bên hẻm
có khoảng đất trống bị một số thương phế binh cắm dùi. Ðầu tiên họ cất lên hai
căn nhà tạm bằng gỗ, nhưng sau họ bán lại cho người khác miếng đất này. Người
chủ mới cất hai căn nhà gạch rồi lại còn lấn thêm vào ngõ hẻm nên mới làm cho
phía ngoài con hẻm này thì hẹp mà phía trong vẫn như cũ, rộng rãi hơn.
Người
trong ngõ gọi ngõ hẻm của họ là “Ðiểm Du Lịch Số 10”. “Tại sao họ lại gọi như
thế?” Tôi hỏi Cổn và được anh giải thích:
-
Có gì đâu anh. Con số 10 là con số bù, những căn nhà trong xóm cả mười mấy năm
nay không được sửa sang hay quét vôi lại, tất cả những điều kiện về vệ sinh
cũng đều là số 10 hết. Nhưng anh thấy trước mắt và phía bên kia đường thiên hạ
say sưa tự biến những căn nhà ba từng lầu của họ thành khách sạn mini để đón
khách Việt kiều. Những khách Việt kiều sành sỏi thường chọn các khách sạn kiểu
nhỏ năm bảy phòng, có khi chỉ vài ba phòng cho thuê khoảng từ 10 đến 20 đô la
một ngày. Do có sự đối chọi của những căn nhà bên kia phố khiến cho người dân
trong hẻm này gọi đó là Ðiểm Du Lịch Số 9 còn bên này là “Ðiểm Du Lịch Số 10”.