A20 Vũ Ánh
Một
kiểu kinh doanh lạ lùng
Ngày
thương binh và xã hội năm 1990, Thuận thỏ, Tính, Tuấn và Cả rủ tôi đến nhậu ở
nhà một thương phế binh vốn thuộc quân đội Miền Bắc. Tôi hỏi Thuận thỏ:
-
Ngày này đâu phải của các cậu?
-
Thì mình ăn ké thôi. Cũng như anh, ngày 2-9 đâu phải của bọn mình mà trong trại
vẫn được ngả heo?
-
Ai nói với cậu vậy?
-
Mấy ông anh họ của em cho em biết như vậy, dù rằng rằng chỉ một con heo mà 800
người ăn, mỗi người chỉ được miếng mỡ bằng 2 ngón tay.
-
Mà mấy cậu quen hắn ra sao. Tôi nghe nói vẫn còn cái hố ngăn cách rất lớn giữa
thương phế binh của hai quân đội mà?
Tính
vội nói:
-
Ðúng đấy, mặc dù cũng cụt chân, tay, mất mắt như tụi em, nhưng phần lớn đám
thương phế binh của miền Bắc vẫn tưởng họ là người chiến thắng, nhưng suy đi
nghĩ lại họ cũng là những kể thất bại không hơn không kém. Riêng tụi em thấy
Hoàn chơi được, hắn cũng không ưa gì chế độ này và tính tình cũng đàng hoàng.