A20 Bùi
Đạt Trung 25
Đó là “Nhất Quỷ, Nhì Ma, thứ Ba Học trò”.
Nguyên lý không bao giờ sai,
trong
tất cả mọi môi trường học vấn, ở bất cứ nơi nào. Chính từ
những nghịch ngợm đó mình mới có những kỷ niệm sâu đậm trong cuộc đời khi mình còn son trẻ,
đầy nhiệt huyết.
Để ghi dấu những kỷ niệm đó, tôi xin ghi
lại một vài khung trời lặt vặt, mà trong đó những bạn nào đã khuất tôi có thể nêu
tên, để chúng ta cùng tưởng nhớ
các bạn đó, còn những bạn vẫn sống nhăn răng, thì tôi không dám vì sợ những tên này sẽ tìm đến
giết tôi như giết người trong mộng, ai muốn đoán ai thì đoán, trời kêu
ai nấy dạ.
1.
KHUNG TRỜI “NGHÊU NGAO”
Năm thứ hai, tôi ở Đại Đội D, lầu
ba, Nguyễn Minh Chánh ở lầu hai. Ngay chân cầu thang, đối diện với phòng Sĩ quan Cán bộ Đại Đội Trưởng, lúc đó là Niên Trưởng Lê Diêu K16. Một
hôm có một giờ tự do không đến lớp, tôi lại phòng Chánh ngồi đấu láo, nghe nhạc. Ngay lúc đó nhạc đang lên
bài LỆ ĐÁ, bỗng Chánh ngẫu
hứng hát: “Đại Úy Lê Diêu… bao nhiêu tuổi
đời……”. Làm tôi cũng ngẫu
hứng hát theo: “Đại Úy Lê Diêu…35 tuổi
rồi…”. Ai dè lúc đó Đại
Úy Lê Diêu vừa lên khỏi cầu thang, ông nghe vậy, liền tung cửa phòng và hỏi: “Ông nào vừa mạ lị tôi ĐỌ ?”
Trong lịch sử Trung Đoàn
SVSQ, đây là trường hợp độc nhất, mà khoá đàn em lại “chấn
chỉnh” khóa đàn anh, oái ăm thay đàn anh lại là Trung đoàn Trưởng Tr. Đ/SVSQ và là Thủ khoa tương lai của Khoá 24.
Số là gần năm thứ tư, K24
sắp mãn khoá. Tôi và Trần Việt Doanh đang ở ĐĐ/A. Hai đứa đều có tên trong bảng phong
thần của HT/TCH và cả 2 đều là
những tên sáng lập ra phòng VĂN KHANG, trong khi đang xây dựng, cần dụng cụ gì là xin
phép cán bộ ra phố để mua đồ, hôm đó tôi và Doanh mặc Blouson, đội Casket, đi xe gắn máy chở nhau ra phố, lúc quay về vừa tới hồ Mê Linh thì
gặp Niên
Trưởng Vũ Xuân Đức K24, mặc Jaspé đang chạy
Honda từ
trong trường ra, thấy một sự kiện hơi lạ, tôi vội ngừng xe lại, đúng lúc đó Niên Trưởng Đức cũng dừng lại, tôi chưa kịp nói gì thì Niên
Trưởng đã nghiêm khắc hỏi:
- Hai anh đi đâu ra
ngoài giờ này?
- Chúng tôi đi công tác cho
Đại Đội, có giấy phép đây !
Thấy không có lý do gì
đễ bắt lỗi, bèn quay qua Doanh rồi nói:
- Sao anh này lại để
caravat lệch lạc thế này?
Trong khi Niên Trưởng Đức đang thao thao, tôi đưa tay lên đầu ra dấu và mắt chớp chớp, ngạc
nhiên Niên Trưởng ngước nhìn lên mặt bỗng tái
xanh lại, thì
ra thay vì Casket, Niên Trưởng lại đội nón lưỡi trai (lính
cà). Tôi
bèn đưa nón mình ra đổi, Niên Trưởng Đức vội
phóng xe đi một mạch, không nói một lời.
Buổi chiều tôi lên phòng
Niên
Trưởng Đức lấy nón lại, Niên Trưởng cám ơn và còn trách tôi:
- Tại sao lúc đó anh
không chặn tôi lại?
Tôi cười:
- Tôi chưa kịp chấn
chỉnh Niên Trưởng thì Niên Trưởng đã chấn chỉnh tôi rồi!
3.
KHUNG TRỜI “NHÚN NHẢY”
Với hiện tượng xuất hiện các phòng Văn
Khang dưới gầm Đại Đội, phong trào học
khiêu vũ càng phát triển từ khoá đàn anh đến khoá đàn em.
Trong đám học trò của tôi có một học trò
thuộc hàng ngoại hạng, Không biết học
văn hoá ra sao chứ học nhảy thì thật là siêng năng, miệt mài và đam mê như vậy, vì hắn giữ
chức thủ kho nên được miễn canh gác. Lợi dụng những dịp đó là, nếu hắn không nhảy rào thì chú tâm vào việc
nhún nhảy. Có hôm trong tình
trạng kẹt không có nhạc, hắn liền tự biên tự diễn, miệng thì vừa hát vừa đánh nhịp, chân thì
sàng sê nhún nhảy.
Một hôm tình cờ đến phòng hắn, vừa mở
cửa, tôi đã chứng kiến một cảnh hãi hùng: Mắt thì lim dim, chân đang nhún tới nhún lui, hai tay dang ra đàng trước, tưởng tượng đang ôm partner nhảy, miệng
thì hát, vừa đệm theo điệu nhạc miền Tây, vừa đệm theo điệu nhạc Rumba: “Chìu
nao ma đùi ư bưởm, bướm bay dzô dzường mà nước mắt cái dzưng dzưng: CHÁT CHÙM CHÙM, CHẾT
CHÙM, CHẾT CHÙM…..”
Còn một tên cao nhòng
nhất khoá, chuyên viên cá độ mì Volley, nhờ cao nên hắn thắng liên miên, trong phòng hắn biết bao là
thùng mì, phòng Văn Khang phát đạt là cũng
nhờ hắn…. Không biết nhét mì ở đâu và cũng không biết làm sao thanh toán, hắn bèn nảy ra sang
kiến độc đáo, chạy ra kiếm tôi và đề nghị:
“Mỗi ngày vào giờ tự do, trước khi ngồi
vào bàn tự học, mày qua dạy tao nhảy, mỗi lần như vậy tao trả mày một gói mì.”
Tôi nhận lời, thế là chiều chiều tôi qua
phòng hắn, hai thày trò ôm nhau nhảy giống như David và Goliath vậy, thù lao tới tấp làm tôi tiêu thụ muốn
ngất ngư, cho tới bây giờ
hắn vẫn còn nợ tôi một thùng mì, không biết đến bao giờ mới đòi được đây.
Mùa Quân sự năm thứ hai tôi ở Đại Đội E, lầu
1 với một tên nữa. Hôm đó có ban
Quân nhạc Mỹ đến trình diễn, tôi với hắn trốn trong phòng để tập nhảy, đang du dương thì một Niên Trưởng Khoá 23 Thường vụ Đại đội đi kiểm soát, nghe tiếng nhạc, Niên Trưởng
mở cửa vào và bắt quả tang:
- Tại sao giờ này các anh không lên Phạn
xá mà ở trong phòng, hai anh có năm
phút trình diện với tác chiến dã chiến.
Sau khi trình diện, 2 tên được lệnh chạy
lên kho vũ khí, mỗi người ôm
một
khẩu trung liên và một thùng đạn mấy trăm vìên tháo rời, đem xuống sân cỏ để “vào cuộc chơi”.
- Bây giờ các anh đem từng món một, mỗi
viên đạn là một món, đem lên kho bỏ
vào thùng, khi nào xong thì lên trình diện tôi.
Lúc đầu, chạy lên chạy xuống hãy còn hăng
lắm, chúng tôi còn nhìn nhau cười, một viên đạn nhẹ, ăn nhằm gì, nhưng rồi hơi thở trở nên nặng
nề, tốc độ bắt đầu
chậm lại, mồ hôi đã nhễ nhãi vì trên lưng vẫn còn đeo ba lô và súng. Sau khi hoàn tất lệnh phạt, xuống
trình diện, Niên Trưởng phán:
- Bây giờ 2 anh mang xuống dưới giống như
vậy rồi trình diện tôi.
Nghe xong 2 đứa chỉ muốn xỉu, vừa đi vừa
lấm lét chửi thề:
“Mẹ! lần sau nó có diễn cải lương thì
cũng ráng mà đi !!!!”
Cái mục này khi ra đơn vị áp dụng cũng ép
phê ra phết.
4.
KHUNG TRỜI “TIỂU XẢO”
Cái khung trời này, thì
thưa các bác, đã sản xuất ra bao nhiêu Tiến sĩ, nếu không có bằng này thì khó mà sống
lắm, thậm chí có người còn lấy được học vị Thạc sĩ nữa. Điển hình có một tên
nhà ở Vũng Tàu. Mùa TKS/28 đợt hai, Tiểu đoàn 2 thực tập Xây Dựng Nông Thôn ở
Vũng Tàu, hầu như ngày nào
hắn cũng dù về nhà, khi điểm danh không bao giờ có mặt hắn, giận quá Hiền thần Trần Khánh Dư K13 liền
xách hắn đến đồn Quân Cảnh nhốt.
Đến nơi, không nói lý do, Hiền thần chỉ
nói:
“Cho tôi gửi anh này ở đây”
Đồn Quân Cảnh lúc đó không Sĩ quan mà chỉ
có Hạ sĩ quan mà thôi.
Sau khi Hiền thần đi rồi họ hỏi hắn:
- Thiếu Tá mang Thiếu Úy đến đây để làm
gì?
- Ồ, sở dĩ ông ta đem tôi lại đây, là sau
này ra trường tôi sẽ chọn đơn vị Quân Cảnh. Tôi ở đây để quan sát và tìm hiểu Binh chủng Quân Cảnh như thế nào?
- Mai mốt ra trường T/U nhớ về chỗ tụi em
nhé!
Sau đó T/U nhà ta được dọn một nơi ở
khang trang, tiêu chuẩn Sĩ quan, muốn đi đâu thì đi, muốn về lúc nào thì về, khi nào nằm trong đồn Quân Cảnh lại nhờ mấy Hạ sĩ quan Quân Cảnh ra mướn
mấy bộ chuyện Kim Dung để luyện chưởng.
Gần 2 tuần, Hiền thần thấy nhốt hắn đủ
rồi, tội nghiệp hắn, bèn đến lãnh hắn về.
Gặp Hiền thần hắn cũng làm bộ đưa đôi mắt
man mát buồn ra vẻ hối lỗi.
Trong khi theo Hiền thần ra về, thì các
anh Quân Cảnh nháy theo:
“Nhớ nghe Thiếu Úy….”
5.
KHUNG TRỜI ‘MINH MẠNG”
Nói tới khung trời này mà
bác nào nói không biết thì chắc là hơi
bất bình thường, vì đó là những địa danh đã đi vào huyền sử của SVSQ nối tiếp từ Khoá này đến Khoá khác, điển hình
là khung trời Minh Mạng và Phan Đình Phùng.
Huyền sử ! Bởi nó có một sức hút nam châm
mãnh liệt. Thậm chí có những
bông hồng chiều thứ Bảy vào tận cổng Nam Quan thăm viếng khiến cho Hệ Thống Tự Chỉ Huy phải lồng
lộn lên và Bác sĩ Giác đã tốn bao nhiêu
thuốc cho vấn đề bảo trì này.
Năm thứ 4, tôi với một tên đi đường
“Mánh” về phép. Tôi đi đường Tổng
Y Viện Nguyễn Huệ (Nha Trang), hắn đi đường Điện tín. Đôi ngã đôi đường gặp nhau ở Sài Gòn, hết
phép đôi ngã gặp nhau ở Đà Lạt. Về trường trông hắn có vẻ yêu đời, tôi hỏi:
- Sao có vẻ tươi quá vậy?
-Tao mới quen một em mi nhon lắm, trên
chuyến xe đò từ Saigon lên đây. Em học trường Huỳnh Thị Ngà, hè lên Đà Lạt chơi
ở nhà người quen.
Tôi bèn chúc mừng hắn đã gặp người trong
mộng.
Chủ nhật ra phố, hai đứa dạt vào “Lăng
Minh Mạng” để hành hương, vừa bước vào đã
thấy một nhóm người ngồi chờ khách, bỗng vụt một cái, có một bóng người chạy vọt lên lầu, và hắn cũng tự động
chạy theo.
Tôi ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy
ra, hỏi mấy người còn lại, họ cười cho biết:
- Cô ấy quen anh ta trên xe đò,chả lẽ nói
làm nghề này nên phải nói dối vậy!”
Khi tôi lên lầu, gặp anh chị từ trong đi
ra, mặt bẻn lẻn, tôi tủm tỉm cười:
- Sao em, Huỳnh Thị Ngà chừng nào tựu
trường lại?
Cô đập vai tôi:
“Anh này kỳ, chả lẽ gặp nhau lúc đó em
lại nói làm nghề này, mắc cở chết!
6.
KHUNG TRỜI “ỚT”
Trong thời Tân Khóa Sinh, mỗi lần vào
Phạn Xá, món ăn mà Tân Khóa Sinh sợ nhất là món “Chuối Võ Bị”.
Đang ngồi thẳng góc, gập cằm ăn cơm, bỗng
Cán Bộ Tân Khóa Sinh cầm trái ớt lủng lẳng hỏi:
- Anh X….. trái gì đây anh ?
- Tân Khóa Sinh Ng. Văn X Đại Đội
A Khoá 25 báo cáo: Đó là trái ỚT.
- Không phải trái ớt đâu, CHUỐI VÕ BỊ đó,
rõ không anh ?
- Rõ
- Ăn đi anh.
- Tuân lệnh.
Vừa nói như mếu, Tân Khóa Sinh bỏ ớt vào
miệng, vừa nín thở,vừa gồng mình,vừa nhai, với vị cay như xé trời của ớt hiểm, vừa nuốt cái ực, chưa kịp
thở phào nhẹ nhõm đã nghe bên tai:
- Ăn nữa đi anh…
Thằng nhỏ TKS chỉ biết nghẹn ngào, nước
mắt nước mũi chỉ chực trào ra.
Nhưng
cũng có những trường hợp ngoại lệ xảy ra. Chuyện là trong ĐĐ E. Có một tên gốc Huế, có sở thích là ăn ớt,
Cán bộ không biết chuyện này,
như
cá gặp nước, hắn cầm ngay một nắm ớt bỏ vào miệng nhai như đậu phọng, hắn nhai hết nắm này đến nắm khác, làm
toán Cán bộ đứng xung quanh giật mình, biết gặp ngay thứ thiệt, bèn giựt ngay rổ ớt, không cho hắn ăn nữa và xoay tìm mục tiêu khác để hành hạ.
Đó là những kỷ niệm khó quên trong đời
SVSQ, nếu mà ngồi nặn óc ra,
cũng
không bao giờ hết chuyện, cũng không đủ trang giấy để viết nữa, nhường cho bạn khác vậy.
Cám ơn những nhân vật nào hiện diện trong bài này đã chịu khó đọc và rủa thầm.
A20 Bùi Đạt Trung
Biệt Đội Trưởng/BĐ Người Nhái
K25
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét