20/1/11

Bài thơ viết muộn



Chia tay một buổi, không chào, không vẫy
nhìn một giây cúi mặt quay đi
ta bỏ lại A 20 bóng núi xanh rì
có đôi mắt nhìn theo trên sân nắng


hơn hai mươi năm nhục nhằn đời cơm áo
chưa một lần quay lại gặp nhau
đời phũ phàng, trôi dạt chẳng bình yên
sống thoi thóp chờ mong ngày lên ngựa
sống như chết dù lòng ta vẫn hứa
sẽ có ngày cùng uống chén rượu vui
hơn hai mươi năm vùi dập, ngược xuôi
nợ chiến chinh trả hoài không hết
nợ đời nhau những ngày tù còn y hệt
nhốt trong lòng từ một buổi xa nhau


Rồi hôm nay trời đất ngậm ngùi
đôi mắt đó bây giờ thôi đã khép

 
Ta bỏ sáu năm
tìm trong nhức nhối
trong lo âu và nỗi nhớ thuở cùm, gông
Khổng Hữu Diệu ơi! những mùa đông
cái lạnh buốt xương trời Phú Khánh
trên môi khô, vẫn cười khinh bạc
sá chi ngày tù ngục tuổi ba mươi
những cơn đau xé ruột dưới mưa rơi
trong trại giặc và thân tù xanh màu lá
đêm nghe chăng tiếng rên siết của rừng già
thung lũng chết mùa xuân không trở lại
sống như anh, sống tròn như viên đạn
lăn trên đường nát bấy dấu thù xưa
nhớ làm sao những trăn trở ngày mưa
dặn dò nhau vươn cờ lần quay lại


Anh không chết lúc quân tan hàng rã
anh ngày ngày sừng sửng với nhục vinh
mửa máu tươi từ căn bệnh nguyên sinh
cái đói cồn cào làm đau rang chút nữa
cắn răng nuốt sâu, máu tươi còn ứa
hai cuộc chiến âm thầm chưa làm nản cuộc chơi
đất nước không cho dù một chỗ ngồi
anh sốt đau cắn răng nhìn lần cuối
con ngựa bất kham lại một lần dong ruỗi
để anh đi, và đi mãi - thật xa
bệnh tật đuổi theo tuổi đời nghiệt ngã
dù con chim lìa đàn qua hướng lạ
kiếp phù du nên đời chẳng hương hoa
để bây giờ thân xác quạnh phương xa
trên đất khách một ngày bay chưa mỏi


Ta bỏ A 20 những ngày, trong cơn hấp hối
đi một lần, là vĩnh biệt nhau
đôi mắt xưa chưa kịp gởi tiếng chào
giờ đã khép thiên thu tìm đâu nữa
thôi thì bỏ trần gian anh từng hứa
giữ cho đời xanh một màu tươi
tiễn chi nhau, lòng buồn lắm - trời ơi
gặp một đỗi, xót một đời ly biệt


nguyễn thanh-khiết
 TG. 07-06-2010
(khi hay tin anh Diệu không còn nữa)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét