21/1/11

Nguyễn Tú Cường



Kính Chào Quí Anh Em Cựu Tù A.20 Xuân Phước,

Vừa mới nhận biết từ anh Nguyễn Đại Thuật bên Pháp cho hay là đã có 1 trang blog của Thung Lũng Tử Thần Xuân Phước - Nên, Trường Giang Nguyễn Tú Cường, vội xin mạn phép được vào để có lời kính chào đến tất cả quí niên trưởng, và tất cả quí chiến hữu đồng cảnh, đã có 1 thời mang đầy những dấu tích kỷ niệm sống và chết cho bản bi hùng ca mất nước ngày ấy của chúng ta - bằng 1 bài thơ mà Trường Giang Nguyễn Tú Cường đã vẫn còn  trăn trở thao thức hơn 19 năm qua, để kính tặng đến tất cả qúi anh em A.20 Xuân Phước, và coi như  là 1 thủ tục để ra mắt chào lại sân chơi kỷ niệm với quí anh em chiến hữu bằng tất cả tấm lòng trân quí nhất của Nguyễn Tú Cường hôm nay:

 
TA ĐI
 
Ta đi xách nặng hành trang quá!
Mang cả một đời nợ nước non.
Công cha nghiã mẹ chưa đền trả.
Ơn thầy, bạn cũ cũng không còn,
 
Ta đi ôm hết mảng hờn tủi
Của cả đất trời thuở rụng rơi,
Để mong khép lại ngàn tăm tối,
Dẫu biết tim mình chẳng hề vui.
 
Ta đi vuốt mặt thẹn thùng lắm,
Thanh kiếm gãy còn dấu đem theo,
Lửa thù còn cháy mầu đỏ thắm,
Miệng cố héo cười với sói beo !
 
Ta đi vội vã như chạy trốn
Một cuộc cờ chơi lắm lọc lừa
Biết bao xương máu vào hao tổn
Gồm đứa thắng cười lẫn kẻ thua.
 
Ta đi chẳng biết về đâu nữa.
Phó mặc theo dòng đời viễn du
Sót sa thương mẹ hiền tựa cửa
Đếm hết lá vàng rụng cuối thu.
 
Ta đi tựa cánh buồm gặp gió,
Căng phồng trái mộng thật tròn no,
Mà nghe kỷ niệm từng ngọn cỏ,
Ướt sũng sương rơi chẳng hẹn hò.
 
Ta đi bỏ lại thời niên thiếu,
Vô vàn công đức biển thương yêu,
Nào đâu cả dám đành bất hiếu !
Dẫu bố mẹ chừ đã tịch liêu,
 
Ta đi có hứa cùng bè bạn,
Nhất định quay về một sớm mai,
Khó nguy đến mấy tầng ngao ngán
Cũng phải ra tay lật ván bài.
 
Ta đi viết lại giòng sử mới
Hát bản trường ca Tổ Quốc ơi !
Biên cương ngả bóng hoàng hôn đợi
Vó ngựa chập chùng nhớ trăng soi.
 
Ta đi lặng lẽ tìm hào kiệt.
Để biết  vàng thau, ở thị trường
Gian nan thử lửa đều rõ nét !
Thật, giả, đâu cần đến huy chương!
 
Ta đi gặp gỡ người với thú !
Lẫn lộn trắng đen giữa bạn, thù.
Nhờ đêm mới thấy ngàn tinh tú !
Thắp sáng niềm tin khỏi mộng du! 
 
Ta đi chất nghẹn bầu tâm sự
Chẳng có rượu đào lúc tiễn đưa
Vẫn  say khướt mướt đầy tình tự !
Khiến những vần thơ chan chứa mưa !
 
Ta đi mới đó mà thoáng chốc !
Râu bạc phong trần, kiếp lênh đênh !
Dọc ngang bương trải từng ngõ hốc.
Mười chín  năm thật quá vô tình !
 
Ta đi gánh nặng tình sông nước !
Nên chẳng khát thèm những lợi danh,
Hồn thiêng có thấu thì soi bước:
Dẫn lối cho mưu đại nghĩa thành.
 
Ta đi khập khễnh, sầu vô tận,
Nếm đủ vị mùi chốn phù vân,
Vẫn chưa đo hết cơn địa chấn
Mấy độ rung rinh thế cuộc vần?
 
Ta đi - đi mãi thành lạc lõng,
Chẳng thấy đồng hành ở cuối sông,
Vẫy tay chỉ dấu cùng chung bóng
Nối gót cha ông gõ trống đồng!
 
Ta đi giữa chợ đời nô lệ,
Tìm chuộc lại người em gái quê,
Chẳng hay ai bán tàn nhẫn thế ?
Thượng Đế giả vờ ngủ, chán ghê !
 
Ta đi rảo hết vào tứ hướng
Tận sức vá hàn vết đau thương.
Để xem nhân thế còn lý tưởng.
Ai muốn quay về cứu quê hương?
 
Ta đi gõ cửa từng chiến hữu,
Ước vọng một lần bước chung đôi
Khát khao cạn cốc bầu thi tửu
Bởi lẽ thương thay một kiếp người.
 
Ta đi hẹn nữa, ngày mai sáng,
Mai sáng chớ ngồi hứng hoa rơi !
Mặc cho cơn sốt đời mê sảng !
Tổ Quốc đâu rồi, Tổ Quốc ơi !??!
 
Trường Giang - Nguyễn Tú Cường



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét