20/1/11

Tiếp Những Bước Chân



Viết nhân ngày giỗ đầu của 7 anh hùng đội 14, trại A 20 Xuân Phước

Bài này được chính tác giả diễn đọc trong 5 buổi văn nghệ tại 5 nhà giam 1, 2, 3, 4, 5
Trại A 20 Xuân Phước nhân dịp tết Canh Thân 1980 (đầu năm 1981)


Hỡi những con người dũng cảm
Hôm nay anh em, bè bạn
Kỷ niệm một năm
Ngày các anh
Đã ghi một điểm son vào trang sử đấu tranh
Trong ngục tù cộng sản

Làm sao chúng tôi quên được các anh
Và buổi chiều hôm đó
Tháng 11 miền trung trời lộng gió
Dáng các anh lam lũ, hiền lành
Tên công an võ trang đang thả hồn vào một khoảng trời xanh
Có biết đâu
Các anh chợt biến thành sư tử
Lao thẳng tới quân thù
Chiếc nón cối vàng biểu tượng của ngục tù
Cùng với xác tên công an đổ xuống
Khẩu AK liền trở thành bầu bạn
Theo các anh trên mỗi bước tự do
Bỏ lại sau lưng quân thù điên vì tức giận
Và đồng đội mừng vui đến độ sững sờ
Đêm ấy trời đổ mưa
Giữa núi rừng rét mướt
Vẫn lầm lũi bay đi
Bảy cánh chim phiêu bạt

Ngày lại ngày trôi qua chậm chạp
Không bị đưa đi hành xác
Chúng tôi thơ thẩn trước sân
Hướng về xa tít cánh rừng
Chờ tin các anh

Rồi tin vui vọng về
Hạ thêm quân thù trên đường vượt thoát
Tên xã trưởng mang nhiều tội ác
Với dân lành
Đền tội trước các anh
Thêm khẩu K54 theo làm bạn đồng hành
Chúng tôi nửa mừng, nửa lo nhưng vẫn đầy hy vọng
Các anh sẽ thành công trong việc đi tìm lẽ sống
Và những mơ uớc rất người
Cho riêng mình và cho cả cuộc đời

Nhưng tin lại về như sét đánh ngang tai
Ruột chúng tôi thắt lại
Các anh hùng tưởng sẽ còn đi mãi
Đã phải mang số phận đau thương
Ngã xuống sau một trận chiến kinh hồn
Với quân thù đông hơn gấp bội
Hơn 5 năm trong ngục tù lặn lội
Các anh mới làm chủ được đời mình
Vỏn vẹn 13 ngày ngang dọc tung hoành
Rồi trở về với đất trong tư thế người chiến sĩ
Để lại tiếc thương cho cha, cho mẹ
Cho anh em, đồng đội bạn bè
Ôi ! Biết tìm ở đâu và biết lấy những gì
Để bù đắp nỗi đau buồn mất mát
Cho cái chết
Của những anh hùng

Nằm bên nhau giữa núi rừng
Chắc các anh cũng biết
Tổ quốc chúng mình bây giờ
Cả cây lúa, cây ngô
Cũng khao khát được tự do
phất phơ trong gió
Mà không bị những đôi mắt từ đâu đó
Nhìn soi mói từng phút từng giờ
Mới ngậm sữa đã lăm le chờ thu thuế
Người dân Việt mình hôm nay
Khổ đau đã hằn trên mặt
Thấm vào thịt da
Tràn ra khoé mắt
Và trong cả nụ cuời
Những niềm tin ở một ngày mai
Vẫn rực sáng trong lòng người đi tới
Bởi mặt đất giờ vẫn còn nóng hổi
Máu xương các anh vẫn đốt lửa căm thù
Vẫn khao khát mang tự do
ấm no
Hạnh phúc
Cho mấy mươi triệu người đang cùng cực
Dưới vuốt nanh lũ quỷ đỏ hung tàn
Thôi hãy nằm yên
Dưới lòng đất mẹ
Để lắng nghe những bước chân tuổi trẻ
Của chúng tôi đồng đội các anh
Trong tim cũng mang niềm khao khát chân thành
Niềm khao khát của các anh
Vững vàng đi tới

Phạm Đức Nhì

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét